Quảng Thâm biết rõ tình hình người dưới quyền của mình, Cát Trọng nói như vậy là muốn anh trở lại, nối lại công việc cũ.
Anh lắc đầu, vỗ vào vai anh ta: "Cố lên."
Cả hai đều thông minh, đều đã trải qua những thử thách, biết rõ tính cách của đối phương, lời nói đến đó là hết.
Cát Trọng mạnh mẽ xoa mặt, thở ra một hơi, không nói thêm gì nữa.
"Anh Quảng, em đi trước nhé?"
"Ùm."
Quảng Thâm nhìn theo bóng dáng Cát Trọng dần xa, ngón tay gầy gò nhẹ nhàng gõ lên chiếc hộp cơm vẫn còn ấm trong lòng, thong thả rời mắt.
Anh quay lưng, đi ngược gió, bước nhanh về một hướng khác mà không nhìn lại.
Hôm sau, khi Giang Chi thức dậy, bên ngoài đã sáng tỏ, cô lấy chiếc đồng hồ bỏ túi cổ - của hồi môn mà mẹ cô để lại - xem giờ.
Đã gần mười giờ.
Giang Chi dùng mu bàn tay gõ nhẹ lên trán, tự nhủ phải dậy sớm nấu cơm, nhưng không thể dậy. Sau khi mặc quần áo, cô rửa mặt bằng nước nóng trong nhà, cầm bát nước ra ngoài đổ, mới phát hiện trong nhà chỉ còn hai đứa nhỏ.
"Mẹ ơi!"
Nhu Nhu bị Tử Thành giữ trong nhà chơi, nhìn thấy Giang Chi qua khe cửa sổ nhỏ, hai cánh tay bé nhỏ vẫy: "Mẹ, ở đây!"
"Mẹ thấy con rồi." Giang Chi đặt bát vào nhà, sau đó vào phòng của Chu Anh, bế Nhu Nhu lên.
Cô hỏi Tử Thành: "Sáng nay cháu đã ăn chưa?"
Tử Thành mím môi: "Ông hấp khoai lang, nấu cháo gạo cho cháu."
"Ông bà nội đâu?" Cô hỏi: "Có phải họ lại không ăn sáng đúng không?"
Tử Thành không lên tiếng trong lòng Giang Chi cũng biết, 99% là chưa ăn.
Haiz.
Giang Chi thở dài, hai ông bà không ăn là vì muốn tiết kiệm lương thực, nhưng cuối cùng người thì mất, đồ tiết kiệm xong không biết để lại cho ai chiếm hời.
Vả lại, trong nhà còn một đứa nhỏ hiểu chuyện nhưng không có đủ sức là Tử Thành phải chịu cảm giác tội lỗi và áp lực tâm lý.
Trong sách, sau này Tử Thành đi theo mấy người lớn, thân thể phải chịu đói, không có đủ dinh dưỡng, vóc dáng không lớn lên được, còn có bệnh.
Giang Chỉ hơi đau đầu.
Nhu Nhu ở trong ngực cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ủng hồng, thân thể toát ra mùi sữa trẻ em, đôi mắt đen láy sáng ngời, lông mi vừa dày vừa dài.
“Mẹ, cơm cơm.”
Giang Chi sờ cái miệng nhỏ của con gái mình, chọc Nhu Nhu cười khúc khích, tiếng trẻ con trong trẻo vang khắp phòng, xóa tan bầu không khí áp lực.
“Có phải lại đói hay không? Để mẹ sờ bụng xem no chưa.” Giang Chi đặt tay lên bụng của Nhu Nhu qua một lớp áo mùa thu, bụng hơi tròn, chắc là mới ăn xong chưa được bao lâu.
“Bụng ăn no rồi.” Giang Chỉ chỉnh lại quần áo cho Nhu Nhu: “Chờ tí nữa rồi ăn tiếp có được không?”
Đôi tay bé nhỏ của Nhu Nhu vòng qua cổ Giang Chi, mềm mại nói: “Đến, mẹ.”
Tử Thành ở bên cạnh giải thích: “Bà nội để cơm cho thím ở phòng bếp.”
Giang Chi run lên một cái, lại cười, ỷ mình cao hơn mà xoa nhẹ cái đầu của Tử Thành, dẫn hai đứa nhỏ đi vào phòng bếp.
Nói là cơm, cũng chỉ là một củ khoai lang và một bát cháo gạo đầy.
Cháo gạo nấu mềm nhuyễn, Giang Chi thích ăn ngọt, lại rắc thêm ít đường đỏ bên trên, dù thế nào đi nữa, trẻ em vẫn thích đường nhất.
"Mẹ ơi, con muốn!" Nhu Nhu đứng trên đôi chân bé nhỏ, mắt tròn xoe nhìn bát cháo trong tay Giang Chi.
"Chờ một chút nhé." Giang Chi nhìn Tử Thành đang đứng phía sau Nhu Nhu, tay để hờ sau lưng cô bé để đề phòng ngã, lòng cô chợt xao động: "Nhu Nhu, con ăn với anh Tử Thành nhé?"
Nhu Nhu nhớ ra mình có một người anh, quay đầu nhìn thấy Tử Thành, lập tức không còn vội vàng, chân không còn đúng chơi vơi, nở nụ cười rồi lao vào lòng anh trai: "Cho! Cho anh trai!"