"Thầy Cổ." Chu Quan nhẹ nhàng lùi lại một bước: "Cả người tôi ướt hết rồi, không dám đỡ thầy, thầy cẩn thận nhé."
"À." Thầy Cố đáp lại, nếp nhăn trên khuôn mặt dãn ra, cười một cáiu: "Tiểu Chu, hãy gọi đứa bé vào trong lớp học đi. Chúng ta đều là người nghèo, việc có vài quyển sách là không dễ, đừng để sách ướt. Hãy gọi nó vào đi."
Chu Quan không nhúc nhích,u như thể bị nước chảy vào tai, không biết mình có nghe nhầm hay không: "Thầy Cổ, thầy nói gì ạ?"
"Hãy gọi nó vào đi, mọi chuyện cứ để tôi lo." Thầy Cố mỉm cười, ánh mắt đầy tình tohương "Người như tôi, một nửa cơ thể đã chôn vùi trong đất, khó có khi được gặp một đứa trẻ ham học như vậy.”
“Hãy để cậu bé vào trong đi, coi như là hoàn thành tâm nguyện của tôi. Nếu sau này đại đội có hỏi, tôi sẽ giải thích"
Thầy Cố đã trải qua cả đời người, trước là tiễn biệt con cái, sau là đưa tiễn người bạn đời, đến những năm cuối đời tóc bạc, ông ấy sống một mình.
Thực sự không có gì phải sợ hãi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play