Giang Chi đứng bên ngoài phòng, nghe cậu bé nói chuyện với Chu Anh, cảm thấy lương tâm không yên, muốn vào phòng khuyên nhủ, lại thấy Quảng Thống cũng đúng trước cửa phòng Tử Thành, cười ha hả xua tay.
"Đừng quản nó, càng quản càng hăng, cứ để thằng bé làm."
Biết rằng có hai vị trưởng bối đang quan sát, Giang Chi yên lòng: "Vậy thưa cha, con vào phòng trước đây, mai con sẽ nói chuyện với Tử Thành"
"Không cần đâu, thằng bé muốn học thì cứ để nó học, không phải chuyện xấu." Quảng Thống khế thở dài: "Nó chỉ có thể học ở đây thôi."
Giang Chi muốn mở miệng nói rằng mình có cách, nhưng cô sợ nhỡ không thành công, lại làm tan vỡ niềm hy vọng của mọi người.
Cô khó khăn đóng miệng lại, giữ bình tĩnh, không nói thêm gì nữa, chào hỏi xong thì quay trở về phòng.
Trong phòng, Nhu Nhu vẫn đang ngủ say trên giường.
Giang Chi không chắc liệu mọi chuyện ngày mai có thể thành công hay không, lo lắng bất an, cô lại lấy ra chiếc quần lót bông đã may vào buổi trưa, tháo chỉ ra và may lại từ đầu.
May được nửa chừng, cô nghe thấy tiếng động từ phòng chính, đoán chừng Tử Thành đã ngủ, ông bà cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT