Lớn như thế nhưng cậu nhóc chưa bao giờ được đưa ra ngoài.
Khi sắp ra cửa, cậu nhóc vẫn lo lắng cho Nhu Nhu: "Em gái chưa tỉnh."
"Thím không đưa em ấy đi." Giang Chi tìmu một cái mũ cho cậu nhóc, đội lên đầu bị chật, có vẻ hơi nhỏ. Cô kéo mũ xuống: "Nào, chúng ta đi chơi."
"Em gái sẽ khóc!" Tử Thành cố gắng thuyết phục Giang Chi: "Khi em gái tunh dậy mà không thấy chúng ta, em ấy sẽ khóc."
"Không đâu, ông nội của em ấy ở nhà mà." Quảng Thống giỏi an ủi trẻ con hơn cô nhiều, ông biết nấu cháo trứng, pha sữa bột cho oNhu Nhu, rảnh rỗi còn kể chuyện hoặc hát ru cho cháu.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà."
Cô thực sự không định đưa Nhu Nhu đi.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, không nói đến việc trên đường có thể bị thổi bay, chỉ riêng việc nếu không đi nổi nữa, cả cô và Tử Thành không thể nào ôm con bé đi suốt quãng đường.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT