Từ Thành Tịnh bị cuộc điện thoại bỗng nhiên gọi tới của Hứa Uẩn Hoan này khiến cho mông lung rồi, vừa quay người đã nhìn thấy cô gái cách đó mấy mét đang liều mạng vẫy tay với anh, “Anh Từ, tôi ở đây.”
Chân mày anh hơi nhếch lên, khuôn mặt đẹp trai hiện lên biểu cảm bất đắc dĩ. Từ Thành Tịnh cảm thấy mỗi lần gặp phải cô gái này, cô luôn có năng lực khiến anh phải “kinh ngạc”.
Anh cũng không kịp để ý tới đồ chuyển phát của mình, đi bước lớn tới chỗ cô. Đầu tháng mười, gió đêm hơi lạnh thổi tới khiến cả người anh nhiễm thêm một trận lạnh lẽo.
Đi tới gần mới phát hiện, bộ dáng của Hứa Uẩn Hoan thực sự chật vật vô cùng. Trên trán có vết máu bầm, giày cao gót cũng gãy rồi, để chân trần, bộ dáng như người cùng đường vậy. Chân cô rất đẹp, nhỏ nhắn khéo léo, da bàn chân trắng nõn nà, vừa trắng vừa mềm. Bàn chân trơn bóng, không nhìn rõ được mắt cá chân, ánh đèn đường lờ mờ chiếu lên trên, bàn chân hơi sáng lên. Anh cảm thấy cổ nhân có câu “tiêm tiêm ngọc túc”, chân ngọc nhỏ nhắn, đại khái chính là bộ dạng như thế này.
Ánh mắt anh dừng lại mấy giây, liền nhanh chóng rời đi. Ở thế giới của anh, nam nhân lạ mặt không được nhìn chân của nữ nhi, điều đó là không hợp lễ nghĩa.
Hứa Uẩn Hoan tất nhiên không biết Từ Thành Tịnh đang nhìn cái gì, cô mặc kệ đau đớn trên trán, nắm lấy tay của người đàn ông, “Anh Từ, anh giúp tôi với!”
Từ Thành Tịnh: “...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play