Phùng Hân ai oán nói, Chu Thịnh Nguyên ở ánh mắt lão bà nhận ra ám chỉ, liên tiếp gật đầu phụ họa, đúng vậy, đúng vậy!
Chu Gia Càng vẻ mặt ẩn nhẫn nghe mẹ già nhà mình niệm kinh, vài phút sau, Phùng Hân tiến đến trước mặt cục cưng Chu Gia Càng nhà mình, đáng tiếc nói: “Con xem mẹ sinh con ra lớn lên đẹp trai như vậy, lại không biết lợi dụng tài nguyên.”
Chu Gia Càng đỡ trán.
“May mắn mẹ biết lợi dụng, mau đến xem ảnh, thích cái nào?” Phùng Hân giống như hiến vật quý, từ bàn trà rút ra một cái phong thư.
Chu Gia Càng vừa liếc thấy liền biết là cái gì, vội vàng ngăn động tác của bà, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, người có thể hay không đừng lấy ảnh của con đi ra ngoài tìm bạn trăm năm?”
Phùng Hân hừ hừ: “Không lấy ảnh con đem ra ngoài, mẹ làm sao kiếm được nhiều ảnh của các cô gái như vậy a? Ai kêu con không biết cố gắng, có bản lĩnh tự mình tìm một cô trở về.”
Chu Gia Càng im lặng, sớm biết vậy thì không về rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play