04. Cô có thể gọi tên tôi, Chu Cảnh Lâm
Trần Giản đợi một ngày mà không thấy thông báo sa thải, ông chủ này đúng thật có thể nhịn nhục.
Ngày hôm sau gặp ông chủ ở phòng trà, Trần Giản không nhịn được muốn thêm dầu vào lửa, vì vậy gọi anh ta: "Cháu trai lớn, sao anh lại tự đi rót nước, thư ký Thẩm đâu rồi?"
Đối phương chỉ hơi nhíu mày một chút, nói: "Nếu cô không muốn gọi là ông chủ, có thể gọi tên tôi, Chu Cảnh Lâm."
Trần Giản đương nhiên biết anh ta tên Chu Cảnh Lâm. Nhưng câu nói này của anh ta lại mang đến cho Trần Giản một ý tưởng khác, vì vậy Trần Giản mạnh dạn bắt đầu dò hỏi đời tư của ông chủ, cô tin rằng không có ông chủ nào thích bị dò hỏi đời tư.
Trần Giản: "Ông chủ, mọi người đều nói anh là cháu trai của sếp Tề, sao hai người không cùng họ?"
"Sếp Tề là chú (dượng) của tôi."
Ồ, hóa ra là cháu trai của vợ sếp Tề.
Trần Giản chợt hiểu ra, gật đầu, thấy Chu Cảnh Lâm không nói gì trông có vẻ hơi ngoan ngoãn, cô nhất thời không nỡ lòng nào kích thích anh ta nữa, nhưng tiền bồi thường này nhất định phải lấy, vì vậy cô lập tức nghĩ ra một cách khác.
Trần Giản cười nói: "Ông chủ, anh có biết tại sao tôi gọi anh là cháu trai lớn không?"
"Tại sao?"
"Để thu hút sự chú ý của anh đó" Trần Giản nháy mắt với anh ta: "Lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã thích anh rồi," cô khoa trương chọc chọc vào ngực mình, "biu một cái như bị bắn trúng tim vậy."
Chu Cảnh Lâm bị ánh mắt sáng ngời của cô nhìn chằm chằm đến mức không thoải mái, quay mặt đi nói: "Trong giờ làm việc đừng nói chuyện này." Nói xong liền quay người bỏ đi.
Trần Giản nói với bóng lưng của anh ta: "Vậy tan làm em tìm anh nói chuyện."
Trần Giản tin tưởng, không có anh chàng đẹp trai nào lại thích kiểu mê trai như vậy, chỉ cần đặt mình vào vị trí của họ là có thể hiểu được. Vì vậy, tiền bồi thường của cô, cuối cùng cô cũng sẽ nhận được.
Nắm chắc rồi!