Cứ thế là có thể ra ngoài ư?

Chử Ngọc nghển cổ nhìn về phía trước, trong lòng ôm chút chờ mong, nhưng lại cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế.

Trong căn phòng bằng đất ở nơi xa có một cánh cửa sổ sáng lên. Ánh sáng màu đỏ kia chớp động. Chử Ngọc biết đứa nhỏ kia đã đi vào trong căn nhà đất và rất nhanh là có thể xuyên qua cánh cửa ở đó rồi ra ngoài.

Trái tim nàng đập thật nhanh, ngón tay móc vạt áo và chờ đợi kết cục của đứa nhỏ kia, hoặc đúng hơn là kết cục của chính nàng.

Nhưng bên cạnh bỗng nhiên truyền tới tiếng nức nở, “Đại ca…… Đại ca……”

Chử Ngọc quay đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh thì thấy hắn cũng đang ngẩng đầu nhìn về phía khung cửa sổ màu đỏ kia giống mình và run run gọi anh mãi.

“Là anh trai ngươi sao?” Nàng nhỏ giọng hỏi đứa bé kia và ngay lập tức thấy bả vai nho nhỏ của hắn rũ xuống, đôi mắt trợn tròn phát ra một tiếng thét câm lặng.

Chử Ngọc bị bộ dạng hoảng hốt của hắn dọa sợ thì vội nhìn về phía cửa sổ lại phát hiện cánh cửa vốn đang chớp động ánh lửa màu đỏ nay tối đen. Vài tiếng hét thảm mỏng manh và tiếng rên rỉ lẫn theo cuồng phong cuốn về phía này và chui vào tai mỗi người.

Tất cả mọi người lặng im, bao gồm đứa nhỏ mới vừa gọi anh. Hắn như bị hóa đá, cả người căng chặt, cổ nghển cao như bị kéo thành một cái dây nhỏ và chẳng có tiếng động nào phát ra được từ nơi đó.

Chử Ngọc cũng không tốt hơn là bao. Một hơi nghẹn trong ngực nàng không sao thoát được ra ngoài khiến ngực nàng đau đớn.

“Cùm cụp…… Cùm cụp……”

Không biết qua bao lâu một tiếng động kỳ quái vang lên, từ xa tới gần giống như có người đi guốc gỗ đang chậm rãi tiến về phía này. Mỗi bước đi của kẻ kia đều như đạp vào lòng đám nhỏ đang vây thành vòng tròn ở đây và khiến trái tim chúng rung lên.

Tiếng động kia ngày càng gần, mỗi đứa nhỏ đều như bị tiếng động này đánh thức. Tất cả lại cúi đầu ôm lấy đầu gối và co người lại thật nhỏ.

Rốt cuộc Chử Ngọc cũng biết vì sao bọn họ lại duy trì dáng ngồi này: Cuộn lại nhỏ một chút, nhỏ hơn một chút, như vậy sẽ không bị bà ta nhìn thấy và không bị lựa chọn.

Nàng cũng dùng cánh tay ôm chặt lấy mình, cái trán nhẹ gác lên đầu gối, đôi mắt lại vẫn ngó về phía trước. Nàng có thể nghe thấy tiếng động kia ngày càng cần, trong đó còn có âm thanh khác, “Bá…… Bá……”

Người kia đang kéo cái gì đó. Là cái gì nhỉ?

Chử Ngọc đoán được nhưng lúc đang định nhắm mắt thì đã không kịp rồi. Một khuôn mặt xám trắng lộ ra trong bóng đêm, cái gáy cọ trên mặt đất. Không biết nó bị vật gì đánh trúng mà bị vỡ ra và để lại vệt máu đỏ sậm trên đường nó đi qua.

Chân đứa nhỏ bị kẻ kia kéo, nửa người bị xách lên, thân trên kéo lê trên đất. Hung thủ kéo hắn đi như kéo một con thú mới bị giết thịt. Bọn họ vòng quanh đám trẻ rồi đi ra ngoài. Nhưng Chử Ngọc không nhìn thấy thợ săn bởi kẻ đó được đêm tối che giấu. Nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân, “Cùm

cụp…… Cùm cụp……”

Từng bước, từng bước, tới phía sau Chử Ngọc.

Mùi máu tươi ùa tới, Chử Ngọc bóp chặt tay mình, móng tay chui qua da thịt. Nàng cảm thấy cái đầu nhỏ bị mài trên đất kia cách mình rất gần. Tóc đứa nhỏ cọ qua lưng nàng mang tới cảm giác ẩm ướt. Đó là máu của hắn.

Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao đám nhỏ ở đây lại không muốn bị Hoa đèn bà bà lựa chọn. Bởi vì phía trước căn bản không có đường sống, mà chỉ có cửa tử.

Nhưng vì sao hung thủ lại phải làm như thế? Chẳng lẽ hắn đang trêu đùa những người sợ hãi cái chết như họ sao?

Chử Ngọc cắn môi: cái chết là thứ gần như thấm vào máu thịt của nàng. Bởi vì quá quen thuộc nên nàng chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn hy vọng nó nhanh tới tìm mình, để nàng hoàn thành mong mỏi được gặp lại cha mẹ.

Nhưng vào sinh nhật năm bảy tuổi nàng đột nhiên bị sốt cao mãi không lùi. Thể lực của nàng bị tiêu tan gần hết, suốt ngày mê man.

Cũng chính là lần đó nàng thấy được cha mẹ đã mất của mình. Cha nàng tuy có bộ râu quai nón uy phong nhưng vẻ mặt lại rất hiền hòa. Ông ấy xốc nách bế nàng lên và xoay thật nhiều vòng đến độ nàng choáng váng phải xin tha.

Mẹ thật đẹp, rất giống mô tả của Nguyên Doãn. Bà ấy là mỹ nhân nổi tiếng gần xa, nhưng không hiểu sao lại thích người cha cao lớn thô kệch của nàng. Mẹ sờ khuôn mặt nhỏ bé của nàng, ngón tay ấm áp lướt qua gò má toàn nước mắt của nàng và nói, “Ngọc Nhi của ta lớn thế này rồi mà mẫu thân chẳng làm cho con được bộ quần áo nào.”

Chử Ngọc vùi đầu vào ngực mẹ mà cọ cọ như con chó con và làm nũng, “Về

sau mẫu thân phải làm cho Ngọc Nhi thật nhiều quần áo đẹp nhé. Vào sinh nhật con muốn có quần áo mới, ăn tết cũng thế. Chờ ngày Nguyên Doãn cưới vợ con càng phải ăn mặc thật đẹp.”

Nàng luôn luôn cẩn thận dè dặt, ít khi nói cười nhưng ngày ấy, trước mặt cha mẹ mình, nàng đã dùng toàn bộ những hờn dỗi tích cóp trong nhiều năm.

Cha mẹ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng cười. Rõ ràng đó là nụ cười yêu thương nhưng không hiểu sao lòng nàng bỗng sinh ra lo sợ. Vì thế nàng hoang mang cầm tay họ và xác nhận, “Được không? Ngọc Nhi vĩnh viễn ở bên cạnh phụ thân và mẫu thân nhé?”

Không ai trả lời nàng. Hai người chỉ dắt tay nàng đi ra ngoài cửa, đi thẳng tới một ruộng lúa. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Lúa đứng thẳng tắp, như núi như biển, lúc gió tới chúng sẽ rạp xuống rồi lại đứng thẳng.

Chử Vân gãi gãi đầu, “Ngọc Nhi, con xem lúa này đi, cắt một vụ nó sẽ lại mọc, mãi mãi sinh lợi……”

Chử Ngọc “hừ” một tiếng, “Ngài muốn nói người cũng giống như lúa, sẽ vĩnh viễn luân hồi và sinh sôi đúng không?” Nàng trầm giọng nói, “Con không thèm tin cái này đâu. Nếu có kiếp sau thì vì sao hiện tại phụ thân và mẫu thân vẫn còn ở đây? Không phải hai người sớm nên đầu thai rồi à?”

Chử Vân bị con gái chặn họng thì đỏ mặt không biết phải làm gì. Phu nhân của ông chỉ đành che miệng ho khan và nói, “Ngọc Nhi, phụ thân của con không có ý đó.”

Chử Ngọc không vui và nhìn chằm chằm mũi giày của mình, “Thế phụ thân có ý gì?”

Chử Vân bật cười hiền từ, bàn tay to đầy vết chai vỗ vỗ lưng con gái và nói,

“Ngọc Nhi, con nghe ta nói. Con không thể đi cùng chúng ta được, con phải ở bên cạnh Cảnh Vương điện hạ. Ta nói với con nhé, kẻ đang ngồi trên ngai vàng không phải kẻ tốt đẹp gì. Đừng thấy ông ta đại xá thiên hạ, miễn giảm thuế khoán trong chốc lát mà tưởng ông ta tốt. Đây thực chất chỉ là thủ đoạn lấy lòng người. Kẻ này tâm tư giản xảo, lòng dạ hẹp hòi, theo ta thấy thì chờ một ngày kia ông ta đững vững chân hẳn sẽ trở thành kẻ đa nghi, sát hại trung lương. Đến lúc ấy triều đình rung chuyển, bá tánh Đại Yến sẽ phải chịu khổ.”

Chử Ngọc dùng mũi xoa xoa một viên đá dưới chân, “Chuyện quốc gia quan trọng thì liên quan gì tới một cô nương nhỏ bé như con?”

Chử Vân trộm liếc con gái và cẩn thận nói, “Lúc Cảnh Vương điện hạ mới 4 tuổi đã theo tiên hoàng đi tế ruộng. Khi đó ngài ấy từng trích lời noi gương cổ nhân thể hiện tấm lòng yêu thương dân chúng. Ta luôn nghĩ nếu Đại Yến nằm dưới sự cai trị của một người như thế thì sẽ tốt hơn nằm trong tay kẻ tiểu nhân tài sức hèn mọn kia, ít nhất,” ông ấy nhìn đồng lúa phía trước và vui vẻ cười

nói, “Ngài ấy sẽ dốc tâm sức để con dân Đại Yến được an cư lạc nghiệp. Cả đời bá tánh đều mong cái gì? Chỉ có quốc thái dân an thôi.”

Nói xong ông ấy lại chuyển đề tài, “Nhưng tình cảnh của điện hạ hiện tại thế nào con là người rõ ràng nhất. Bên cạnh ngài ấy chẳng có mấy người, nếu con cũng đi thì điện hạ làm sao vượt qua được những ngày tháng giá lạnh này?”

Chử Ngọc không nói gì. Một lúc lâu sau nàng mới ngẩng đầu, giọng điệu cũng đã buông lỏng, “Tuy nói thế nhưng con vẫn…… vẫn muốn ở cùng phụ thân và mẫu thân.”

Chử Vân luống cuống, “Sao con lại không nghe lời vậy?”

Mắt Chử Ngọc ầng ậc nước, “Hai người không cần con ……”

Chử Vân thấy con gái khóc thút thít thì cũng đỏ mắt mà khụt khịt vài cái nhưng không nói được một chữ.

“Tính tình ngoan cố này giống hệt chàng,” Chử phu nhân trừng mắt nhìn chồng một cái rồi duỗi tay ôm lấy vai con gái, tựa cằm lên cái đầu xù xù của đứa nhỏ một lúc mới nói, “Không phải chúng ta không cần Ngọc Nhi. Nhưng phúc phận của con vẫn còn đó, chuyện cần làm cũng chưa làm xong nên thật sự chưa thể đi được.”

Nói xong bà ấy âu yếm ôm lấy mặt con gái và mỉm cười nói, “Sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta gặp lại nhau. Ngọc Nhi đợi một chút nhé, được không?”

Nói xong bà ấy không đợi Chử Ngọc gật đầu đồng ý đã đẩy vai nàng và chỉ về phía trước, “Được rồi con gái, đi về phía có ánh sáng đi, đừng quay đầu lại.”

Chử Ngọc không biết vì sao chân mình lại như buộc một sợi dây thừng và cả người bị kéo về phía trước. Tuy lòng nàng vẫn lưu luyến nhưng một khắc kia được mẹ đẩy ra nàng đã hạ quyết tâm.

Nàng nhìn ánh sáng phía trước thấy đủ màu rực rỡ, là màu sắc của nhân gian.

Nói thì xa nhưng thật ra nó lại rất gần, giống như chỉ cần duỗi tay là chạm được.

Nàng có thể nghe thấy tiếng lúa sàn sạt phía sau và tiếng Chử Vẫn lẫn trong gió: “Ngọc Nhi, nhớ đốt cho chúng ta nhiều tiền giấy một chút nhé, đốt cả《 Lục thao 》 và 《 Ngô tử 》 cho phụ thân nhé. Lúc rảnh rỗi không có việc gì ta muốn đọc chút binh thư.”

Chử Ngọc đồng ý và vừa khóc vừa cười. Nhưng nàng vẫn nhớ rõ lời mẹ nói và không hề quay đầu.

Sau đó Nguyên Doãn hỏi nàng vì sao lúc ấy không ở lại thế là Chử Ngọc nói, “Phụ thân và mẫu thân nói muội còn sống chưa đủ, bản thân muội cũng cảm thấy chưa sống đủ.”

Nguyên Doãn quay mặt đi nhưng Chử Ngọc vẫn nhìn thấy nước mắt hắn cố giấu và đôi mắt đen thui vì thức mấy đêm không ngủ. Đó là lần đầu tiên nàng thấy hắn khóc.

“Cũng may muội còn có lương tâm,” giọng của Nguyên Doãn giống như bị thứ gì đó chặn lại, “Không uổng công ta nuôi muội lớn đến từng này.”

Chử Ngọc bừng tỉnh từ ký ức thì thấy ánh sáng trước mặt đã biến mất, mọi thứ lại rơi vào bóng tối.

Nàng chớp chớp mắt và nỗ lực nhìn qua, nhưng ánh mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy máu đỏ tươi thay thế cho những đứa nhỏ đang ôm đầu gối và ngồi run run.

Từng đứa bị Hoa đèn bà bà chọn lựa rồi cầm đèn mà đi và không bao giờ quay trở về nữa.

Hiện tại nơi này chỉ còn lại nàng và đứa nhỏ bên cạnh. Hắn đã không run nữa, lúc thi thể cuối cùng cọ qua lưng hắn thì hắn như biến thành một pho tượng, ánh mắt dại ra nhìn vũng máu kia, lưng thẳng tắp không nhúc nhích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play