Bên trong kia có cái gì đó tuy giấu trong bóng tối nhưng lại lộ ra bộ dáng gập ghềnh.
Tống Mê Điệt chờ đến khi bụi tan đi mới xác định bên trong không có vật sống. Nàng đứng dậy vì muốn nhìn rõ ràng nhưng ai ngờ ngón tay lại bị Lưu Trường Ương kéo lấy thế là suýt thì ngã chổng vó. Nàng quay đầu lại thì thấy hắn đang nhìn mình, ánh nến chiếu vào con ngươi của hắn khiến nó nóng lên.
“Tống Mê Điệt, ngươi đừng có lúc nào cũng che trước mặt bổn vương.”
Giọng hắn mềm mại tới độ Tống Mê Điệt giật mình và không nhịn được “A” một tiếng. Mặt nàng mờ mịt, “Điện hạ…… đâu có võ……” Nói xong nàng lại như chợt nghĩ tới cái gì thế là mắt trợn tròn, nốt ruồi ở đuôi mắt cũng theo đó nhảy lên vô cùng đáng yêu, “Điện hạ sợ ta bị thương sao?”
Con mắt Lưu Trường Ương giật giật một chút mới xụ mặt nói, “Ta sợ cô ngốc như ngươi mà chết vì cứu ta rồi truyền ra ngoài thì quá mất mặt.”
Đúng là cái miệng chanh chua, mệt nàng còn đang cảm động mà hắn lại nói thế. Tống Mê Điệt thầm mắng hắn tám trăm lần rồi không thèm để ý đến hắn vẫn ngồi dưới đất mà cẩn thận đi tới gần quan tài. Bước chân của nàng cực kỳ nhẹ, gần như không phát ra tiếng động, giống một con mèo hoang đang rình mồi.
Một bước…… Một bước…… Nàng càng lúc càng tới gần quan tài, và thứ bên trong đó cũng dần lộ ra dưới con mắt cảnh giác của nàng.
Thứ hiện ra trước tiên chính là khuôn mặt của Tôn Thừa Tổ. Nó bị bùn khô hút hết hơi nước nên nhăn bèo nhèo, không giống một người đàn ông trẻ tuổi mà giống một ông già đã qua tuổi trung niên. Làn da của hắn trắng pha xám, ánh nến xẹt qua chiếu sáng đôi mắt chưa nhắm lại của hắn vì thế trong một chớp mắt Tống Mê Điệt cho rằng hắn còn sống và đang dùng ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn nàng.
Mà đáng sợ nhất chính là trên người Tôn Thừa Tổ lại mặc áo cưới đỏ chói, trên đó thêu chữ hỉ vui vẻ. Một cái xác khô đã để nhiều ngày lại mặc áo cưới khiến tổng thể khung cảnh càng thêm quỷ dị.
Tống Mê Điệt thấy cổ mình căng lên và không nhịn được nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn sang bên cạnh Tôn Thừa Tổ và thấy một cái bóng khác không được
ánh nến chiếu sáng.
Là cái gì mà chiếm cả nửa quan tài nhỉ? Thân thể Tôn Thừa Tổ còn bị chen qua một bên, cánh tay cũng phải khoanh trên bụng. Tống Mê Điệt cúi người với ý đồ nhìn rõ cái thứ kia nhưng ai biết vừa nhìn thấy một cái tay áo màu xanh lục thì sau lưng văng vẳng tiếng Lưu Trường Ương thế là nàng sợ tới độ suýt đã nhảy dựng lên.
“Nam đỏ, nữ xanh. Đây đúng là hôn sự rồi.”
Hắn thò đầu qua vai nàng, mắt híp lại nhưng vẫn không thể thấy rõ bóng dáng kẻ đang nằm bên cạnh Tôn Thừa Tổ là ai vì thế đành cầm nến trên bàn thờ và chiếu vào trong quan tài.
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt “cô dâu mới”: Con ngươi đen trắng rõ ràng, môi đỏ chót, lông mày dài tới mai, chân mày tinh tế giống hai cây kim đột nhiên
chọc vào lòng Tống Mê Điệt và Lưu Trường Ương.
Hẳn người ta phải cảm thấy đẹp, dù sao thì trang điểm cũng không chê vào đâu được. Nhưng chẳng có ai cảm thấy nàng ta đẹp bởi cái đẹp này không có sức
sống. Trang điểm và phục sức quá nặng nề nhưng dù thế cũng không khiến khối thân thể này ấm lên được.
Tống Mê Điệt run rẩy và túm lấy cánh tay Lưu Trường Ương, “Điện hạ, đây là…… là một người gỗ……”
“Hoa đèn bà bà.” Lưu Trường Ương cầm nến ghé sát quan tài và chiếu sáng cái thứ mà tượng gỗ kia đang cầm trong tay. Tống Mê Điệt đã thấy thứ này trong
am ni cô. Nó cũng được Hoa đèn bà bà cầm trong tay và nhận hương khói cúng tế.
Đó là đế đèn, giống hệt cái ở am ni cô nhưng người nâng đèn lúc này lại mang bộ dạng cô dâu mới cưới được tô son điểm phấn, mũ phượng khăn trùm.
Tống Mê Điệt nhìn đôi “vợ chồng mới cưới” trong quan tài thì không biết cái nào khủng khiếp hơn cái nào. Tay nàng không nhịn được nắm chặt tay áo Lưu Trường Ương và nhỏ giọng nói, “Ta chỉ từng nghe nói tới việc cưới xương khô chứ chưa nghe nói cưới người gỗ. Tôn Dần này đúng là nhẫn tâm, cháu trai mình còn trẻ đã chết uổng thế mà chết rồi còn bị ông ta gả cho tà thần.”
Ánh mắt Lưu Trường Ương chuyển từ quan tài tới bàn thờ. Nơi đó có ba tầng bài vị, ngoài tên họ khác nhau ra thì phần còn lại trên các bài vị kia giống nhau như đúc. Tất cả đều viết: Chồng của Hoa đèn bà bà.
Chữ viết màu đen bị ánh nến chiếu thành vẻ lập lòe và làm nổi bật sự hoang đường kéo dài nhiều thế hệ.
“Tống Mê Điệt, ngươi nhìn đống bài vị này xem,” Lưu Trường Ương cắn răng cười lạnh, “Chỉ sợ không phải Tôn Dần nhẫn tâm mà vì chính ông ta cũng là
chồng của Hoa đèn bà bà này.”
Tống Mê Điệt còn chưa hiểu lời hắn muốn nói là gì nhưng đợi nàng ngẩng đầu nhìn đống bài vị kia mới hít hà một hơi và xoay qua nhìn hắn lắp bắp,
“Này…… đàn ông của nhà họ Tôn đều cưới Hoa đèn bà bà sao? Mấy thế hệ đều cưới cùng một người phụ nữ, đây chẳng phải đi ngược lại luân thường đạo lý
ư?”
“Phụng dưỡng tà thần thì còn coi Thiên Đạo luân thường ra cái gì nữa,” Lưu Trường Ương “xì” một tiếng, “Ban ngày ta phái người nghe ngóng tin tức thấy nói nhà họ Tôn này chỉ nạp thiếp chứ không cưới vợ. Hiện tại xem ra đã rõ. Bọn họ nạp thiếp là vì kéo dài hương khói, còn không cưới vợ là vì đàn ông nhà họ Tôn từ khi sinh ra đã được hứa hôn cho Hoa đèn bà bà.”
“Nhưng,” hắn dừng một chút, ánh mắt trầm xuống, “Cầu thần bái phật là vì có việc muốn cầu xin. Có kẻ cầu phú quý, cầu tâm an, vậy nhà họ Tôn phụng dưỡng Hoa đèn bà bà là để cầu cái gì?”
Tống Mê Điệt không nghe thấy hắn nói gì bởi trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh. Nó dần hiện ra phía sau những tấm bài vị với những cái tên khác nhau này.
Nàng thấy một đứa nhỏ đang thò nửa cái đầu ra khỏi cánh cửa rộng mở và nhút nhát sợ sệt nhìn bóng cây thưa thớt bên ngoài.
Một cái bóng màu đỏ giấu sau thân cây và đang tiến lại gần. Theo tiếng chiêng trống nó càng lúc càng gần, đám kiệu phu bên cạnh như đều biến mất, chỉ còn lại cái kiệu đỏ bay vào sân và lắc lư dừng lại bên cạnh một cái quan tài.
Trong quan tài là cụ, rồi ông nội và rồi tới cha hắn……
Hắn biết, một ngày nào đó nó cũng sẽ dừng lại bên cạnh quan tài của mình và cuốn lấy hắn đời đời kiếp kiếp.
Thế nên người nhà họ Tôn mới phóng đãng như thế, ngay cả ni cô cũng không buông tha. Hóa ra vì bọn họ sợ chết, thế nên lúc còn sống cả đám mới hoang dâm vô độ và liều mạng ăn chơi phè phỡn……
“Hu hu……”
Tiếng động quen thuộc vang lên đứt quãng ở ngay gần và quấy rầy suy nghĩ của Tống Mê Điệt. Nàng túm lấy ngọn nến trong tay Lưu Trường Ương và nhắm về phía đông. Nơi nào có ánh nến đi tới sàn nhà đều trắng bóng nhưng căn bản không có bóng người nào. Vì thế, nàng lại đi thêm vài bước, ngọn nến dẫn đường tỏa ánh sáng màu vàng.
Nhưng sắp tới ven tường mà nàng vẫn không thấy gì.
Rõ ràng thiếu niên kia ở gần đây nhưng vì sao nàng lại không nhìn thấy nhỉ?
Trong đầu nàng như có thứ gì đó nổ tung. Tống Mê Điệt muốn túm lấy suy nghĩ vừa lướt qua đầu nhưng còn chưa kịp nhìn rõ bộ dạng chân thật của nó thì bả vai bỗng bị Lưu Trường Ương túm lấy. Ngay sau đó giọng hắn vang lên bên tai dọa nàng sợ dựng hết lông tơ.
“Ở dưới chân.”
Tống Mê Điệt đã hiểu nhưng quá muộn. Gạch dưới chân bỗng nhiên động đậy. Chỉ trong nháy mắt nó đã tách ra hai bên. Nàng thậm chí không kịp đẩy Lưu Trường Ương về phía sau thì cả hai đã ngã xuống, cả người đập mạnh lên nền gạch lạnh lẽo.
Đầu Tống Mê Điệt “ong ong” như có vạn con ong mật đang bay vù vù bên trong. Nhưng cũng may thân thể đã trải qua trăm trận của nàng vĩnh viễn phản ứng nhanh hơn cái đầu của chủ nhân nó. Nàng thấy ánh sáng trên đỉnh đầu thế là vội túm lấy tay Lưu Trường Ương, một tay khác túm vách tường và dùng sức nhảy lên trên muốn chui ra khỏi đó.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Mặt gạch bên trên lại khép về như cũ và nhốt hai người họ dưới lòng đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT