Sơn động mà A Vinh chuẩn bị mang A Y tới cũng là nơi hắn gặp đám Tống Mê Điệt lần đầu tiên. Nó thấp thoáng dưới bụi cỏ nên căn bản khó mà phát hiện ra.
Lúc này chân trời đã nổi trắng như bụng cá nên khi Tống Mê Điệt gạt đám dây leo treo trước cửa động ra thì hai người có thể thấy một điểm sáng bằng ngón tay ở nơi xa. Đó chính là đầu ra.
“Đúng là một con đường tốt,” Mạc Hàn Yên bất động nói, “Nếu đi từ phía bắc thì phải hai ba ngày mới có thể ra khỏi đây.”
Nói xong nàng lập tức vào trong động, Tống Mê Điệt cũng đi theo. Nhưng mới vừa buông tay đám cỏ cây đã hạ xuống che lấp ánh sáng khiến trong này tối sầm. Nơi này vừa dài vừa hẹp, ánh mặt trời không thể chiếu vào mà chỉ có ánh sáng nhỏ vụn nơi xa dẫn đường cho bọn họ.
Tống Mê Điệt lấy mồi lửa ra thắp lên và tìm tòi phía trước, miệng nói, “May muội có mang theo mồi lửa, sư tỷ, chúng ta……”
Cánh tay nàng đột nhiên bị Mạc Hàn Yên túm chặt thế là Tống Mê Điệt căng cứng cả người, khuỷu tay dán lên vách đá đụng phải nước đọng lạnh thấu xương.
“Phía trước có thứ gì đó.” Mạc cô nương vẫn bình thản nói từng chữ rõ ràng nhưng cánh tay đang túm chặt Tống Mê Điệt bỗng buông ra và đổi thành nắm chặt kim cương chùy ngàn cân trên tay mình.
Tống Mê Điệt lại giơ mồi lửa về phía trước. Ngọn lửa giương nanh múa vuốt tránh khỏi sự trói buộc của bóng tối. Lúc này rốt cuộc nàng cũng thấy một bóng người cuộn trên mặt đất. Cùng lúc ấy một mùi tanh ngọt tràn vào mũi. Mùi này không nồng nhưng lại khiến miệng nàng khô khốc, gân xanh trên thái dương cũng nảy thình thịch.
Nàng nhận ra người kia, tuy hình dáng của hắn bị bóng đêm nhuộm mơ hồ nhưng ánh lửa lại chiếu được gương mặt hắn.
“A Vinh.” Tống Mê Điệt hét thảm.
***
Sơn động giống như đổ đầy mực, liếc một cái không thấy cuối.
Nơi này không có đầu ra bởi A Y không thấy ánh sáng. Chỉ có lòng nàng là thừa chút ánh sáng, nó nói rằng ở phía trước có lối ra, đó là nơi A Vinh muốn mang nàng đi.
A Y giơ tay lên sờ soạng trước mặt nhưng ngón tay lại đụng phải làn da lạnh lẽo, thịt bên dưới như bị côn trùng ăn sạch vì thế vừa sờ vào đã thấy hư không.
“Ngươi là ai?” Sợ hãi như thủy triều ụp tới từ bốn phương tám hướng.
Thứ kia không nói gì, nàng chỉ nghe được tiếng cười hung ác, nham hiểm, thê lương hơn tiếng quạ kêu, lại chói tai như muốn đâm thủng tai nàng.
A Y muốn há mồm hét lên nhưng không phát ra tiếng động. Lúc này nàng lập tức mở mắt, tuy cả người đều run nhưng nương ánh nến mỏng manh nàng vẫn nhìn rõ chung quanh: Đây là nhà nàng……
Đầu quả tim đột nhiên siết lại, nàng nghe thấy tiếng người ồn ào ngoài cửa và bỗng nhiên nghĩ tới lý do bản thân nằm ở đây: A Vinh đã về, là bị người ta nâng trở về. Chiếu cũng không che được máu chảy ra từ bụng hắn. Máu kia kéo dài một đường vào trong sân.
“Chúng ta tìm thấy hắn trong sơn động.”
Đây là một câu cuối cùng nàng nghe được trước khi ngất đi. Lúc này thần hồn mơ màng, trong mộng nàng cũng đã tới sơn động nơi hắn chết một chuyến.
A Y cố chống đỡ mà đứng dậy rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: A Vinh vẫn nằm trên cái chiếu kia, bên cạnh là rất nhiều người nhưng trông hắn vẫn lẻ loi.
Nàng xuống giường và ôm một cái chăn ra ngoài. Vì bụng đã to nên nàng dịch từng bước, dưới chân gồ ghề. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Mọi người đều tránh đường để nàng có thể thuận lợi đi tới. Nàng đỡ eo ngồi xuống nhìn chằm chằm A Vinh một lúc. Sau đó nàng giũ cái chăn trong tay ra và đắp lên thân thể bị đâm rách bụng của hắn.
“Nhất định là A Vinh làm trái lời người phụ nữ kia nên mới bị giết.” Lưu Trường Ương cúi người dùng giọng mà chỉ A Y nghe được.
“Ta biết.” A Y nói một câu này, hai tay duỗi ra dém chăn cho A Vinh.
Tin A Vinh bị giết lập tức truyền ra ngoài. Hắn là người tốt, luôn giúp người khác nên người tới tiễn đưa nối liền không dứt.
A Y tự mình đãi khách. Nàng ấy vác cái bụng to lo lắng lễ nghĩa chu toàn, không có gì để chê vì thế có người nói nhỏ vài câu. Bọn họ nói nàng mất chồng nhưng lại bình thản như thế chứng tỏ lời đồn không sai, hai người họ đã sớm rạn nứt, chỉ vẫn giấu người ngoài chưa nói ra.
Tống Mê Điệt nghe thấy mấy lời nhảm nhí này thì rất bực mình thế là nàng chạy ra ngoài, tới ruộng dưa phía sau rồi chọn một mảnh đất sạch sẽ ngồi xuống. Nàng móc từ cổ tay áo một thứ, hai ngón tay vân vê nhìn cẩn thận dưới ánh nắng.
Đây là một miếng vải, vốn có màu trắng sạch sẽ nhưng nay đã dính máu.
Nó là thứ A Vinh nắm trong tay khi chết. Mạc Hàn Yên đoán miếng vải này là A Vinh túm được từ tay áo hung thủ. Lúc ấy hắn đã mất năng lực phản kháng, chỉ có thể dùng hết sức để lại chút manh mối này.
Là tay áo của kẻ nào đây? Tống Mê Điệt nhíu mày nhìn chằm chằm miếng vải kia nhưng trong đầu nàng mọi thứ như cuộn chỉ rối, dù sờ soạng thế nào cũng không tìm được manh mối.
Tiếng ve trên đỉnh đầu vang lên hết lần này tới lần khác, ồn ào tới độ nàng choáng váng. Nhưng đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên, ngay trước cửa nhà A Vinh.
“Ánh mặt trời chói chang, Ngọc bà bà vẫn nên cầm cây quạt này để che nắng thì hơn.”
Tống Mê Điệt thò qua bên cạnh nhìn thì quả nhiên thấy Lưu Trường Ương bước ra khỏi cửa và chậm rãi khom người nói với Ngọc bà bà vừa mới thăm A Y và đang ngồi ở kiệu nhỏ trước thềm chuẩn bị quay về. Nói xong hắn lệnh cho hộ vệ phía sau đưa một cây quạt lụa mình hay dùng cho bà lão kia.
“Đồ của công tử sao lão dám cầm?” Ngọc bà bà từ chối, trong giọng nói mang theo chút bất an.
“Chỉ là vật ngoài thân thôi, nếu có thể bảo vệ bà bà thì cũng coi như không lãng phí.”
Tống Mê Điệt càng nhíu mày chặt hơn: Cái tên Cảnh Vương luôn làm trò vô lý này sao tự nhiên lại dịu dàng ôn tồn thế nhỉ?
Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận nàng đã nghe thấy Ngọc bà bà nói, “Quạt lụa này đúng là đẹp, mỹ nhân trong này vẽ như thật, không viết là do ai vẽ?”
Hộ vệ đưa quạt nghe thế thì phì cười, “Là công tử của chúng ta tự vẽ. Chúng ta cũng không hiểu nhưng nghe người khác nói công tử vẽ như múa, như mây, có thể khiến người trong tranh biến thành cảnh sống động như thật.”
Ngọc bà bà thở dài, “Không ngờ ta sống tới tuổi này rồi lại gặp được tiên trên trời.”
Lưu Trường Ương chắp tay, “Hắn không hiểu nên mới nói vớ vẩn đó.”
Biểu tình của Ngọc bà bà hơi ngưng lại, ánh mắt nhìn mặt quạt lụa một lúc lâu. Mỹ nhân trên mặt quạt yểu điệu như tiên, bà ta nhìn thấy thế thì khẽ cười, “Nhìn thấy quạt này lão bà ta lại nhớ tới năm nào đó vào lễ mừng thọ có người mang mấy cây quạt tới cho chị em chúng ta. Nhưng đó là quạt lụa trắng tinh, so với cái này thiếu vài phần tinh xảo.”
Lưu Trường Ương vỗ tay nói, “Không bằng để ta vẽ tranh cho ba vị bà bà, coi như quà sinh nhật.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT