Editor: Lăng
Lâm Thương Từ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, đến tối mới gọi xe đến nhà Kỳ Thất tìm cô ấy. Đúng như cô dự đoán, quả nhiên đối phương đang ở nhà. Cô ấy mặc quần áo ở nhà ra mở cửa, tóc hơi rối, hình như mới vừa lau khô tóc còn chưa kịp sấy.
"Xin hỏi cô là?" Kỳ Thất chỉ mở hé cửa, không mở khóa an toàn bên trong.
"Tôi là biên kịch của phòng làm việc Trúc Mộng, tên là Lâm Thương Từ." Lâm Thương Từ nói, đưa danh thiếp của mình ra. Nhớ lại từ lúc Phòng Giai Nhuế đưa hộp danh thiếp này cho cô, từ đó cô cũng không động vào nữa. Tấm thứ nhất cô lấy ra xem, nhưng sau đó nó bị cà phê của Đường Nhứ làm bẩn nên đã vứt, đây là tấm thứ hai.
Kỳ Thất nhận danh thiếp nhìn thoáng qua, cho dù có danh thiếp nhưng cô ấy vẫn không lơ là, "Cô tìm tôi có việc gì sao?"
Lâm Thương Từ lặng lẽ đặt chân vào khe cửa, nói: "Tôi biết cô có video chứng cứ giết người của Nhậm Lễ......"
Lâm Thương Từ chưa nói dứt lời, Kỳ Thất đã đóng sầm cửa lại. Chân Lâm Thương Từ bị kẹp chỉ có thể chịu đựng, cô dùng sức mở cửa để chân không bị đau, nói: "Tôi với hắn không chung phe, tôi đến để cứu cô!"
"Tôi tin cô mới là lạ!" Kỳ Thất dùng hết sức bình sinh đóng cửa, cô ấy muốn đá chân Lâm Thương Từ ra ngoài.
"Thật sự thật sự, không tin cô lên mạng tra đi, tôi có thể cho cô xem căn cước công dân. Biết Cố Trọng? Biết [Phong hoa] không? Tôi viết đó."
"Không cần tra cũng biết là cô bịa, cút mau, nếu không tôi báo cảnh sát đó!" Kỳ Thất hoàn toàn hiểu lầm từ "Viết".
Từ gốc là 编 (Biãn)/ Biên: Vừa có nghĩa là sáng tác, viết, soạn thảo; vừa có nghĩa là bịa chuyện, bịa đặt.
"Vậy gọi cảnh sát đi, rồi giao thẻ nhớ cho họ luôn đi."
Kỳ Thất sửng sốt, nhìn Lâm Thương Từ chằm chằm.
"Báo cảnh sát đi, cảnh sát có đến tôi cũng không đi."
Kỳ Thất nghi ngờ nhìn cô, thật ra tướng mạo của đối phương cũng không giống kẻ xấu, cô ấy chần chừ.
Lâm Thương Từ lấy căn cước ra cho cô ấy xem, sau đó móc túi quần ra cho Kỳ Thất kiểm tra từ trên xuống dưới, tự mình xác nhận không có giấu vũ khí.
"Nếu cô còn lo lắng, vậy giờ vào phòng bếp lấy dao ra phòng thân. Tôi cũng có thể trói tay lại, cô dùng thứ gì trói cũng được, chỉ cần cho tôi vào nhà là được."
Kỳ Thất nhìn người đối diện mặc áo phông quần jean, không mang túi, áo thun rộng thùng thình, quần jean bó sát người, nếu có vũ khí nào giấu trong túi thì hình dáng sẽ rõ ràng.
Nhưng cô ấy rất sợ, nên vẫn quay vào nhà lấy vài sợi dây buộc đưa cho Lâm Thương Từ, "Cột chân lại."
Lâm Thương Từ nhận sợi dây, rút chân ra khỏi cửa rồi tự mình cột hai chân lại.
"Xoay người, đặt tay ra sau lưng."
Lâm Thương Từ nghe lời Kỳ Thất đưa lưng về phía cô ấy, tay đưa ra sau. Cô nghe thấy tiếng Kỳ Thất mở cửa, sau đó cảm giác được tay mình bị trói bằng một sợi dây, trói rất chặt khiến da thịt cô đau nhức.
"Bây giờ vừa lòng chưa?" Cô không có năng lực hành động, mặc người xâu xé.
"Được rồi." Kỳ Thất mở cửa, nói: "Vào đi!"
Lâm Thương Từ nhìn cặp chân đang bị trói lại, làu bàu: "Cô làm khó tôi thế." Sau đó nhảy lạch bạch vào nhà.
Kỳ Thất cũng cảm thấy như vậy thật sự bất tiện, hơn nữa cô ấy cũng chẳng muốn cởi giày giúp Lâm Thương Từ tẹo nào, nên chỉ đành thả tự do cho hai chân cô.
Lâm Thương Từ ngồi trên sofa phòng khách, không thèm nói dông nói dài với cô ấy, đi thẳng vào vấn đề: "Đưa thẻ nhớ cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách đối phó Nhậm Lễ."
"Làm sao tôi chắc chắn cô sẽ không giao thẻ nhớ cho hắn?" Đến lúc đó người gặp tai ương vẫn là mình.
"Thế này đi, tôi nói cho cô biết những chuyện mà chỉ mình cô biết. Nếu tôi nói đúng cô hãy tin tôi một lần, giao thẻ nhớ cho tôi." Lâm Thương Từ suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Có thể chuẩn bị cho tôi một hộp khăn giấy không?"
Kỳ Thất mang khăn giấy đặt trước mặt cô.
"Đầu tháng này, Vân Lân phái cô đến biệt thự của Nhậm Lễ bàn việc hợp tác làm người đại diện, cô có người bạn tên Từ Chức, là kỹ thuật viên của Gaia Technology, ngoài ra cô ấy còn là fans của Nhậm Lễ. Cô ấy nhờ cô đeo kính theo dõi để làm thí nghiệm, cho nên cô đã đeo kính, sau đó vô tình thấy cảnh Nhậm Lễ giết người trong biệt thự của hắn. Khi quay về cô rút thẻ nhớ giấu đi, nói nói với Từ Chức là cô quên gắn thẻ nhớ nên không quay được gì."
Lần này không chảy máu mũi, ngược lại làm Lâm Thương Từ mím môi vì không quen, có lẽ là do cô trần thuật chuyện đã xảy ra, chứ không phải tiết lộ tương lai sắp xảy ra.
Kỳ Thất há hốc miệng quên khép lại, những việc này chỉ có cô ấy và Từ Thức biết, tuyệt đối không thể có người thứ ba biết.
"Cô......"
"Đừng hỏi sao tôi lại biết, tôi sẽ bị chảy máu cam." Lâm Thương Từ hoàn toàn không muốn Kỳ Thất lau máu mũi cho mình.
"Vậy cô......"
"Nói đúng rồi phải không, đúng thì đưa thẻ nhớ cho tôi." Cô không đủ kiên nhẫn thực hiện quá trình vấn đáp, phiền lắm!
"Đưa cô cũng chẳng có ích gì, cô không đối phó được." Kỳ Thất thẫn thờ ngồi trên sofa.
Không phải cô ấy chưa từng nghĩ đến chuyện công khai đoạn video đó mà là cô ấy hỏi thăm những người xung quanh, trong đó có một người bạn cô quen biết tên Tưởng Duy An, anh ta và Nhậm Lễ là bạn tốt với nhau. Nói bóng nói gió hỏi anh ta, biết được lai lịch Nhậm Lễ không đơn giản, trong nhà có người là quan chức, còn có người trong thế giới ngầm, cơ bản không ai có thể động vào y.
"Nhưng để ở chỗ cô lại càng vô ích, hơn nữa nếu để Nhậm Lễ biết thì cô sẽ gặp họa sát thân. Đưa cho tôi, tôi sẽ điều tra thân phận của cô gái đó, sau đó cô có thể xem như không biết gì."
Lâm Thương Từ nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt Kỳ Thất, cô ấy chỉ muốn thoát khỏi những rắc rối này. Nếu có người nguyện ý tiếp nhận, chắc chắn cô ấy rất sẵn lòng chắp tay dâng lên.
Cuối cùng, Kỳ Thất Thất đứng dậy đi vào phòng ngủ, khi đi ra cô ấy cầm một món đồ nhỏ đặt lên bàn trước mặt Lâm Thương Từ, "Tất cả video ngày hôm đó đều ở đây."
Lâm Thương Từ nhướng mày, "Ý cô là không chỉ có đoạn giết người?"
"Đúng, sau khi đeo kính nó đã ghi hình lại tất cả."
Lâm Thương Từ chăm chú nhìn chiếc thẻ nhớ, xác thật không phải là chiếc mà Cố Trọng lấy được. Nếu quay lại được tất cả, nói không chừng bọn họ có thể tìm thấy nhiều manh mối hơn.
Kỳ Thất cắt dây buộc cho Lâm Thương Từ, bởi vì trói chặt quá nên có vết máu nông trên cả hai cổ tay, lúc này đầu sỏ gây tội đang cúi đầu nói: "Tôi xin lỗi."
Lâm Thương Từ xoa cổ tay, cầm chiếc thẻ nhớ lên nói: "Tôi đề nghị từ giờ trở đi cô nên đeo kính, nếu người khác hỏi cô cứ nói là mình bị cận. Sau đó không nên đến buổi tiệc với Tưởng Duy An, xác suất gặp Nhậm Lễ rất cao."
Kỳ Thất muốn hỏi gì đó, nhưng lại thấy Lâm Thương Từ đưa tay rút vài tờ khăn giấy bịt mũi.
"Đặc biệt là ngày mùng 9, tốt nhất đừng ra ngoài." Cũng đã chảy máu mũi rồi, cô không ngại nói thêm.
Mặc dù lần trước cô đã lợi dụng cô ấy rất tàn nhẫn, nhưng cũng không oán không thù. Cô không muốn cô ấy xảy ra chuyện, nếu cô ấy gặp chuyện Cố Trọng cũng không cứu được nữa.
Lâm Thương Từ cầm hộp khăn giấy chuẩn bị rời đi, cô phải quay về, dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu video.
"Chuyện hôm nay tôi đến tìm cô không nên nói bất kỳ ai biết. Nếu ngoài tôi và cô ra còn có ai biết chuyện này, vậy tất cả chúng ta đều sẽ chết." Sau khi bình tĩnh uy hiếp Kỳ Thất, Lâm Thương Từ mang giày, cầm hộp khăn giấy mở cửa đi về.
Tầm này vẫn chưa quá muộn, vẫn dễ dàng bắt được xe. Sau khi cô lên xe và báo địa chỉ, điện thoại hơi rung lên, Lâm Thương Từ đổi tay bịt mũi, thấy Cố Trọng nhắn tin cho cô.
"Từ ăn tối chưa?"
"Chưa em, chuẩn bị đặt cơm."
"Vậy Từ đừng đặt, để em đặt cho."
"Hôm nay thế nào?"
"Lần thứ N xem [Núi rừng], xem đến mức nôn mửa."
"Nôn thật à?"
"Chỉ là phép so sánh......" Sau đó Cố Trọng nhắn tiếp: "Thẻ nhớ lấy được không?"
"Lấy được rồi, giờ sẽ về nhà xem."
"Ừ, có chuyện gì nhớ nói cho em."
"Được."
Lâm Thương Từ nhìn emoji đáng yêu mà Cố Trọng gửi, không khỏi nở nụ cười.
Chú tài xế đã nhìn cô từ lúc lên xe đến nay, bởi vì cách cô cầm hộp khăn giấy lau máu mũi thật khiến người khác lo lắng. Nhưng bây giờ ông ấy lại thấy cô nhìn điện thoại chằm chằm, ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt đang cúi xuống của cô, rồi thấy cô nở một nụ cười quỷ dị.
Hiện giờ ông ấy chỉ muốn nhanh chóng chở vị khách này đến đích gấp!
Lâm Thương Từ trả tiền rồi xuống xe, thấy có một chiếc ô tô cổ điển màu trắng đậu gần cổng chung cư. Có vẻ như chiếc xe được sản xuất từ những năm 90, bây giờ rất hiếm khi thấy những chiếc xe cổ như vậy chạy trên phố, rất dễ vỡ thành từng mảnh khi lái, rất nguy hiểm.
Chỉ nhìn vài lần, cô cũng không để ý mà cầm hộp khăn giấy đi về nhà.
Vừa về đến nhà là cô đi ngay vào phòng tắm để rửa vết máu trong mũi, sau đó cô mới cảm thấy không khí dễ chịu hơn, không còn lẫn mùi máu nữa. Chuông cửa vang lên, cô nghĩ là đồ ăn mà Cố Trọng đặt đã đến, nên lấy khăn giấy lau tay rồi ra mở cửa.
Cô theo thói quen nhìn ra ngoài bằng mắt mèo nhưng không thấy ai, bên ngoài trống rỗng, cô hơi cảnh giác, nên đã đi vào bếp lấy một con dao nhét sau lưng rồi mới mở cửa.
Cố Trọng bất ngờ nhảy ra từ bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Surprise!"
Cũng may Lâm Thương Từ phản ứng rất nhanh, bằng không Cố Trọng đã đổ máu tại chỗ rồi!
"Sao em lại đến đây?" Không phải đã nói không nên gặp nhau sao?
"Nhớ Từ đó." Cố Trọng giang tay ra, Lâm Thương Từ ôm cô ấy bằng một tay. Sau khi buông ra, Cố Trọng hỏi: "Từ giấu gì sau lưng thế?" Chẳng lẽ đoán được cô sẽ đến nên chuẩn bị hoa cho cô sao?
"Giấu dao đó." Lâm Thương Từ cười cười, rút cánh tay đang giấu sau lưng về, một con dao nhỏ sáng bóng phản chiếu ánh sáng trên khuôn mặt Cố Trọng.
Nó lập tức làm lạnh trái tim đang cảm thấy lãng mạn và hạnh phúc của cô ấy.
"Nhưng lần sau em đừng trốn trước cửa dọa chị nữa, chị sợ chị có bóng ma quá."
Cất con dao trong phòng bếp, Lâm Thương Từ lấy túi đồ ăn mà Cố Trọng mang theo.
"Sao thế?" Cố Trọng bắt đầu mở túi đồ ăn mang về cho cô.
"Trước kia lúc mới vừa dọn lại đây, chị có bị một tên đàn ông theo dõi mà không phát hiện. Gã muốn theo chị vào nhà khi đã đến cửa, cho nên từ đó về sau, nếu chuông cửa vang lên mà chị không thấy ai, chị sẽ lấy một con dao để phòng thân."
Vẻ mặt của Lâm Thương Từ rất bình tĩnh như đang nói chuyện của người khác, rất thản nhiên, dường như tâm trạng cũng không chút gợn sóng. Chỉ có Cố Trọng thấy đau lòng, ôm cô từ phía sau.
"Lần sau sẽ không vậy nữa."
"Ừm." Đặt hộp thức ăn xuống, Lâm Thương Từ đưa tay xoa đầu cô ấy, "Chị rất vui khi em đến đây."
Bởi vì cô cũng rất nhớ cô ấy.
-----
Cố Trọng: Surprise chưa!
Lâm Thương Từ: Surprise hơn nữa nè
Cố Trọng: Bye