Chương 68. Giận dỗi
Editor: Lăng
Lần này Lâm Thương Từ rốt cuộc đã biết vì sao Nhậm Lễ lại nghi ngờ Kỳ Thất.
Đầu tháng 7, lúc đó Vân Lân đang muốn tìm người phát ngôn mới, sếp tổng Vân Lân chọn trúng Nhậm Lễ nhưng rất khó để ký hợp đồng với y y, hơn nữa nghe nói đối thủ cạnh tranh là Thi Lạc Hoa cũng muốn tìm Nhậm Lễ đại diện thương hiệu của họ. Vì để tranh thủ cơ hội, nên sếp lớn của Vân Lân đã phải Kỳ Thất tự mình đi một chuyến, lên kế hoạch gây ấn tượng với Nhậm Lễ để giành được quyền chọn vị ảnh đế này làm người phát ngôn cho thương hiệu của mình.
Cũng trong ngày hôm đó, Kỳ Thật được thông báo là cô có mười phút để thảo luận về việc hợp tác với Nhậm Lễ ngay trong biệt thự của y, tình cờ bạn của cô ấy lại gọi điện nhờ cô giúp đỡ.
Người bạn đó tên là Từ Chức, là kỹ thuật viên của Gaia Technology. Gaia Technology là một công ty chịu trách nhiệm chính về việc nghiên cứu, phát triển giám sát theo dõi và các sản phẩm công nghệ khác. Kính theo dõi mới nhất ra mắt gần đây là do Từ Chức phụ trách.
*Tên Từ Chức nghĩa là dệt vải, đan vải chứ không phải từ chức nghỉ việc đâu nha mọi người. Từ "Chức" giống với "Chức" trong Chức Nữ ấy.
Hôm đó Từ Chức nghe nói Kỳ Thất sẽ đến biệt thự của Nhậm Lễ để bàn chuyện hợp tác, bản thân cô ấy là một fans phim của Nhậm Lễ, đúng lúc đang cần người để thí nghiệm lần cuối cho sản phẩm của mình, nên đã bảo Kỳ Thất đeo cặp kính này đến đó. Thế rồi Kỳ Thất vô tình thấy được cảnh Nhậm Lễ giết người, mà cặp kính theo dõi đó cũng đã ghi lại toàn bộ quá trình.
Sau khi về nhà, Kỳ Thất đã lấy thẻ nhớ trong kính ra giấu đi, cô trả lại kính và nói với Từ Chức rằng cô quên bỏ thẻ nhớ nên không quay được gì. Ban đầu cô dự định sẽ xem tình hình bên Nhậm Lễ ra sao rồi mới tính tiếp, nhưng từng ngày trôi qua, Nhậm Lễ vẫn tham gia các hoạt động như thường lệ. Thậm chí còn không thấy chút bất thường nào trên gương mặt y, hơn nữa cũng không có tờ báo nào đưa tin về việc phát hiện một thi thể nữ giới.
Ngay cả Từ Chức cũng không nhận ra có vấn đề gì, cô ấy không phải mới thích Nhậm Lễ ngày một ngày hai, mà đã thích được mười năm, cũng đã thành một fans kỳ cựu trong fans club. Nếu một người hâm mộ được mười năm cũng nói "Anh ấy vẫn giống như trước", vậy nghĩa là y vẫn giống như trước.
Ngụy trang giỏi đến mức không ai nhận ra sự khác biệt.
Cho đến ngày 9 tháng 8, Kỳ Thất và bạn bè đi liên hoan, sau khi đến bữa tiệc cô mới phát hiện Nhậm Lễ cũng có mặt.
Lúc đó cô không đeo kính, nên Nhậm Lễ đã hỏi: "Sao cô Kỳ hôm nay lại không đeo kính thế?"
Người bạn chung của hai người là Tưởng Duy An khi ấy đã xen vào: "Thị lực của Kỳ Thất tốt lắm, không cần phải đeo kính."
"Phải không......" Nhậm Lễ chỉ mỉm cười, không nói thêm gì.
Thế nhưng lúc đó TV lại xuất hiện một quảng cáo rất đúng lúc, đó chính là quảng cáo kính theo dõi của Gaia Technology!
Lúc đó Kỳ Thất lập tức biết ngay là mình đã bị lộ.
Cô không biết hung thủ có nhớ là mình giết người vào ngày nào mấy giờ mấy phút không, nhưng cô chắc chắn Nhậm Lễ nhớ rất rõ hôm mà cô đến biệt thự của y cô có đeo kính, và chính hôm ấy y đã giết người!
"Tôi không biết tiếp theo hắn sẽ giải quyết cơn bão này như thế nào, nhưng người đầu tiên hắn tìm sẽ là cô, chắc chắn là cô. Cho nên cô mau trốn đi, nhân lúc hắn chưa ra tay hãy trốn càng xa càng tốt."
Đây là lời duy nhất mà Lâm Thương Từ có thể khuyên cô ấy.
Nhậm Lễ đã theo dõi cô ấy nên cô ấy phải trốn đi, vì lần trước bọn họ đã phải trả giá bằng mạng sống của mình. Trong cục cảnh sát rõ ràng đã có người lén báo cho Nhậm Lễ biết, trong tình huống này mà cô còn tìm cảnh sát cầu cứu thì đúng là chuyện hài.
Lựa chọn duy nhất là chạy trốn, trốn đến khi mọi chuyện lắng xuống, sau đó mới quyết định có nên quay về hay không.
Lâm Thương Từ mở điện thoại nhấp vào bảng hot search, thấy hot search đầu tiên đã đổi sang một hashtag khác. Từ khóa "Nhậm Lễ giết người" đã hoàn toàn biến mất, khi tìm kiếm trên quảng trường cũng trống rỗng, thậm chí video còn bị xóa. Cô mở các nền tảng khác, video chỉ tồn tại được vài giây rồi bị xóa bỏ bởi vi phạm quy định.
Lâm Thương Từ cất điện thoại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ấy, "Tôi khuyên cô nên đi ngay bây giờ đi."
Kỳ Thất cũng ý thức được có chuyện gì đó, hỏi ngược lại cô: "Cô đã làm gì?"
"Bây giờ hắn mới chỉ hoài nghi một mình cô, nếu cẩn thận điều tra, bọn hắn sẽ tra ra địa chỉ IP đăng video ở ngay đây."
Đôi mắt Kỳ Thất đỏ bừng, cô ấy phẫn nộ túm lấy cổ áo Lâm Thương Tử đẩy cô vào tường. Cô ấy không cao bằng Lâm Thương Từ, làm được vậy hoàn toàn là vì Lâm Thương Từ không hề phản kháng.
"Kỳ Thất, cô có thể vứt thẻ nhớ đi mà, không phải sao?"
Nếu không giao nó cho Cố Trọng, vậy mọi chuyện đã không xảy ra, ngay cả vòng tuần hoàn cũng sẽ không bắt đầu.
"Có phải cô đã nghĩ muốn làm gì đó cho cô gái đã chết nhưng bản thân lại bất lực, chuyện này quá nguy hiểm. Cô muốn làm người tốt nhưng lại không muốn mạo hiểm, nên mới kéo người khác đến làm thay mình đúng không?!"
"Vì sao lại là Cố Trọng? Người khác không được sao?"
"Vứt chiếc thẻ nhớ đó đi, xem như mọi chuyện không có gì xảy ra không phải tốt hơn à?"
Chính vì sau khi giết Kỳ Thất xong mà Nhậm Lễ không tìm được thứ gì nên mới chuyển mục tiêu sang Cố Trọng, người đã tiếp xúc với cô ấy. Nếu lúc Kỳ Thất chết, y dễ dàng lấy được thẻ nhớ, vậy phải chăng Cố Trọng sẽ không bị nghi ngờ, cuối cùng sẽ không chết?
"Tôi không hề nghĩ như vậy!" Kỳ Thất nghiến răng nghiến lợi.
"Rốt cuộc có nghĩ vậy hay không cũng chỉ mình cô biết." Lâm Thương Từ nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tơ máu của cô ấy, nói: "Tôi đã chuyển chiếc thẻ nhớ cho người khác, bây giờ hẳn nó đang nằm trên bàn cô rồi. Nếu cô không đi ngay, có lẽ sẽ bị xe tải cán chết, hoặc có người lẻn vào nhà cô giết cô xong lại ngụy tạo thành tự sát, dù sao chắc chắn cô cũng sẽ chết."
Lần duy nhất cô ấy sống sót là do Cố Trọng cứu.
Máu mũi Lâm Thương Từ chảy dọc theo cằm rơi xuống áo khoác của Kỳ Thất, từng giọt thấm vào trong sợi vải. Kỳ Thất buông tay, ngây ra nhìn cổ tay áo của mình.
"Rốt cuộc cô là ai ......" Kỳ Thất nỉ non, người trước mặt cô ấy càng thêm quỷ dị.
"Tôi? Tôi và Cố Trọng đều là nạn nhân của cô." Lâm Thương Từ bình tĩnh rút một gói khăn giấy từ trong túi ra, bắt đầu lau máu mũi.
Kỳ Thất nhìn Lâm Thương Từ, sợ hãi lùi lại hai bước. Dường như cô ấy vừa chọc phải một người chẳng khác gì Nhậm Lễ.
Lâm Thương Từ bịt mũi, nhìn bóng dáng Kỳ Thất vội vàng rời đi, cúi đầu nhìn thấy trên mặt đất có vài giọt máu của mình. Cô duỗi chân ra, dùng mũi giày quét một ít đất cát qua để lấp vết máu.
Phải sau khi Kỳ Thất trốn thoát thì ván cờ này mới hoàn thành.
Cho nên cô ấy nhất định phải trốn thoát thành công.
*****
Khi Cố Trọng đang chụp hình lại thấy Lâm Thương Từ đi ra ngoài, một lúc sau mới quay lại rồi ngồi trong góc nhìn cô. Chỗ đó rất tối, cô không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, nhưng cô biết chắc chắn cô ấy đang nhìn mình.
Mãi đến khi đạo diễn hô "Cắt", cô mới chậm rãi bước đến trước máy tính nhìn vào màn hình. Sau khi xác nhận tất cả đều ổn, đạo diễn tuyên bố buổi chụp hình kết thúc.
Cố Trọng không đi về phía Lâm Thương Từ mà đi thẳng vào phòng thay đồ, thợ trang điểm đi vào sau giúp cô tẩy trang. Lâm Thương Từ đang ngồi trên sofa chờ cô, tẩy trang xong, Cố Trọng cầm quần áo được gấp gọn của mình vào phòng thay đồ, khi ra ngoài vẫn không nhìn cô ấy.
Lâm Thương Từ trầm mặc thu dọn mọi thứ, đi phía trước Cố Trọng chuẩn bị quay về.
Cố Trọng thấy trên lưng và tóc cô ấy toàn bụi, không nhịn được phải phủi sạch giúp cô ấy, Lâm Thương Từ cũng đứng yên để cô phủi.
"Đi đâu vậy? Bẩn quá."
Thật ra Cố Trọng không giận dỗi gì, nhưng cô muốn nhìn thử nếu mình dỗi hờn thì Lâm Thương Từ có phát hiện ra rồi dỗ dành mình không.
"Tranh thủ đi vệ sinh, trong đó đang tu sửa nên dính ấy mà."
Hừm, người này chỉ trả lời câu hỏi của cô, chẳng hề nhận ra cảm xúc cô không tốt!
Cố Trọng lại nghiêm mặt, phủi sạch xong đi đằng trước cô ấy, Lâm Thương Từ chỉ đành đi sau. Đến khi vào bãi đậu xe, Lâm Thương Từ vừa mới móc chìa khóa xe ra mở cửa, Cố Trọng lập tức ngồi vào ghế lái. Lâm Thương Từ cũng không nói gì, chỉ ngồi vào ghế phụ.
"Sao không để chị lái?" Cô ấy rất có tính tự giác làm tài xế.
"Muốn làm chút chuyện."
Cố Trọng nghiêng người về phía trước, kéo tấm che nắng trên kính chắn gió lên, khoang xe lập tức tối sầm. Cô tiếp tục chỉnh ghế lái ngả ra sau, sau đó lại khom lưng hạ ghế Lâm Thương Từ xuống. Lâm Thương Từ bất ngờ nằm xuống không kịp phòng ngừa.
"Ơ...... Làm gì đó em?"
Cố Trọng nửa ép Lâm Thương Từ, hỏi: "Từ có biết em đang hơi giận không?"
Lâm Thương Từ muốn lắc đầu, nhưng trực giác nói cô ấy biết gật đầu sẽ tốt hơn nên cô ấy đã gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Có biết."
"Vậy Từ biết vì sao em giận không? Em giận mà Từ không biết dỗ em à?"
Lâm Thương Từ không biết, lại càng không biết dỗ dành người khác ra sao, dù đối tượng có là Cố Trọng cũng không biết dỗ, nên đành mím môi yên lặng nhìn cô.
Cố Trọng kề sát vào, thì thầm bên tai cô ấy: "Từ từng nghe qua từ "rung xe" này chưa?"
Lâm Thương Từ tuyệt đối đã từng nghe qua, tuy cô ấy không lướt sóng bằng 5G nhưng cũng không phải người sống trong hang, cô ấy vẫn biết được rất nhiều từ mới lạ.
Vậy nhưng phản ứng đầu tiên của cô ấy là: "Nơi này không thích hợp đâu em."
"Bãi đậu xe rất tối, em đã che kính lại rồi, ánh sáng từ cửa sổ cũng rất kém, sau lưng lại là vách tường, bên ngoài không thể thấy ở trong xe được? Vậy vẫn không thích hợp sao, hửm?" Khi cô nói chuyện, hơi thở phả vào vành tai Lâm Thương Từ, có hơi ngứa.
Lâm Thương Từ vặn cổ, hổn hển nhắc nhở cô: "Có thể có người chụp lén đó."
"Không đâu."
Cố Trọng hôn cô ấy, hôn cô ấy rất nhiều lần, ngay cả ký ức cơ thể cũng rất quen thuộc hành động tiếp theo sẽ làm gì. Vô thức ôm lấy cổ Cố Trọng, hơi kéo xuống, chóp mũi ngửi thấy mùi nước tẩy trang thoang thoảng trên mặt cô, dịu thơm.
Cố Trọng cởi hai nút sơ mi dưới cùng của cô ấy, thò tay vào.
Lâm Thương Từ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm chuyện này với Cố Trọng trong xe. Trên thực tế cô ấy cũng không bao giờ nghĩ sẽ làm chuyện riêng tư với Cố Trọng ở nơi khác ngoài nhà. Cô ấy biết ngoài xe bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, nhưng càng hồi hộp lại càng kích thích.
Có vẻ như cô ấy sinh ra đã thích sự kích thích, không cam lòng với sự bình yên.
Chỉ thất thần trong nháy mắt, cô ấy lại nhớ đến khi mình còn nhỏ rất thích đứng bên cạnh xe bán đậu phộng hấp. Chờ bác chủ xe mở nắp bán đậu cho khách, cô ấy sẽ nhanh tay bốc một quả ra ăn. Lâm Thương Từ cứ nghĩ bác ấy sẽ mắng mình rồi đuổi theo, nhưng không. Người chủ xe đậu phộng cho cô một túi đậu nhỏ, hôm đó cô ấy đã xách theo túi đậu phộng đó về nhà
Cô ấy ăn sạch đậu phộng và không bao giờ đến đó nữa.
Cố Trọng khựng lại, cô ngửa đầu ra sau, nói: "Từ không chuyên tâm."
Tuy đầu óc Lâm Thương Từ nghĩ lung tung, nhưng cô ấy vẫn nhớ rõ hai người đang ở trong xe.
Mặc dù ở trong xe nhưng cô ấy không muốn quan tâm.
"Cố Trọng......"
Chẳng ngờ Cố Trọng lại bất ngờ lùi lại, còn giúp cô ấy chỉnh sửa quần áo lại cho ngay ngắn, nói: "Nếu ngay cả khi em không để ý tới Từ mà Từ vẫn nhịn được, vậy bây giờ Từ cứ nhịn cho em đi!"
-----
*Chi tiết cặp kính theo dõi này cũng đã được tác giả cài cắm ở chương 68, khi đó biển quảng cáo chiếc kính nằm sát biển quảng cáo chúc mừng sinh nhật Cố Trọng.