Editor: Lăng
Lâm Thương Từ trợn to hai mắt, cô nhìn phía sau, sau đó lại nhìn chiếc túi phía trước. Sau khi xác nhận không sai, cô chỉ nói một câu: “Cố Trọng, lái xe......”
Cố Trọng còn đang sững sờ, cho đến khi Lâm Thương Từ sờ mặt cô ấy, Cố Trọng mới lấy lại tinh thần. Cô ấy nhấn chân ga, lái xe rời khỏi hiện trường vụ tai nạn.
Đi về phía trước một cách vô định, Cố Trọng không biết nên lái xe đi đâu, Lâm Thương Từ cũng không nói gì. Vẫn cứ im lặng cho đến khi xe lái ra khỏi thành phố, người xe trên đường bắt đầu thưa thớt như đang đi vào một thành phố ma. Rốt cuộc Cố Trọng cũng không nhịn được nữa, cô ấy đậu xe bên đường rồi xuống xe chạy vào một ngõ nhỏ, vịn tường bắt đầu nôn mửa.
Lâm Thương Từ vội vàng đuổi theo, cô vén tóc giúp Cố Trọng và khẽ vuốt lưng cô ấy.
Bốn phía rất yên tĩnh, trong bóng tối đâu đó vang lên một tiếng xào xạc không thể giải thích được, đèn đường màu vàng mờ không ngừng lập lòe, dưới ánh đèn có vô số côn trùng bay va vào bóng đèn, tạo thành tiếng xào xạo, xa xa có tiếng còi xe vang lên như thể đến từ một thế giới khác.
Dạ dày Cố Trọng không còn gì, chỉ có thể ói ra nước chua, lồng ngực căng cứng, cổ họng có cảm giác nóng rát không còn cách nào khác ngoài nôn ra. Cô ấy cố nén cảm giác buồn nôn, nuốt họng rất nhiều lần mới kìm lại được.
“Cố Trọng......” Lâm Thương Từ nói khẽ, cô cũng không biết nên nói gì, chỉ là muốn gọi cô ấy một tiếng.
“Có phải nếu em không dừng xe ở đó, không bảo cô ấy xuống xe, vậy cô ấy sẽ không chết không?”
Cố Trọng suy sụp dựa vào tường, cô ấy thấy mệt mỏi, đôi chân yếu ớt khiến cô ấy trượt xuống đất.
Lâm Thương Từ cắn răng, ngồi xổm xuống ôm cô ấy vào lòng, thì thầm bên tai cô ấy: “Không phải lỗi của em.”
“Làm sao em có thể cảm thấy đó không phải lỗi của em, Thương Từ? Cô ấy chết ngay trước mặt em......” Cố Trọng thở hổn hển, run rẩy theo từng lời nói.
Lâm Thương Từ không nói nữa, cô vỗ nhẹ lưng Cố Trọng như đang dỗ dành một đứa trẻ. Thế nhưng Cố Trọng cũng giống như cô, không chịu được sự an ủi, chỉ trong chốc lát đã từ nghẹn ngào đến suy sụp và khóc.
Cô chưa từng thấy dáng vẻ Cố Trọng tuyệt vọng, thời gian trôi qua khiến cô quên mất cô ấy cũng chỉ là một người bình thường.
Luôn cảm thấy cô ấy trên cao vời vợi, luôn dịu dàng, tao nhã, làm việc thỏa đáng, như thể là tồn tại không có thật. Chỉ khi cô ấy bộc lộ khía cạnh yếu ớt nhất của mình, chỉ khi ôm lấy linh hồn không trọn vẹn và không hoàn hảo này bằng cả hai tay, chỉ khi đó cô ấy trông mới giống như một người sống.
“Cố Trọng, chờ một chút......” Sau khi có kết quả vụ tai nạn, bọn họ lại tính toán lần nữa.
*****
Khi về Lâm Thương Từ là người lái, Cố Trọng mệt mỏi ngồi bên ghế phụ. Cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn cũng trôi đi như nước chảy, ngay cả đôi mắt cô cũng dại ra, không tập trung mà chỉ ngẩn người.
Sau khi về đến nhà và tắm rửa đơn giản, Lâm Thương Từ hỏi cô có muốn ăn gì không, từ sau bữa xế đến giờ hai cô chưa có gì vào bụng, nhưng Cố Trọng lắc đầu và lên giường nằm. Lâm Thương Từ thở dài, cô ấy cũng không ăn và cũng chẳng thấy đói, lên giường nằm với Cố Trọng.
“Thương Từ......”
“Chị đây.”
Cố Trọng nhắm mắt lại, nghĩ rồi lại nghĩ, muốn hỏi Lâm Từ bắt đầu từ khi nào cô ấy không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, muốn hỏi cô ấy làm thế nào có thể tách khỏi thế giới này, đặt mình ở ngoài bàng quan chứng kiến mọi việc, muốn hỏi làm sao cô ấy có thể bình tĩnh không một gợn sóng khi thấy một người chết ngay trước mặt mình......
Nhưng Lâm Thương Từ đợi hồi lâu, cũng không đợi được câu tiếp theo của Cố Trọng.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hai từ “Ngủ ngon” bóp chết tất cả những lời muốn nói ở trong lòng.
Cố Trọng mất ngủ, cả một một buổi tối cứ nhìn chằm chằm vào ánh sáng mờ ảo bên kia tấm rèm. Bên ngoài tấm rèm là một thế giới xa lạ nhưng đầy chân thực, còn trong tấm rèm Lâm Thương Từ đang ngủ say. Cô muốn trốn ở đây mãi mãi, quên mất những chuyện đã xảy ra, như thể chỉ cần không bước ra ngoài là mọi nguy hiểm sẽ không tìm đến cô.
8 giờ sáng hôm sau, điện thoại trên bàn rung lên, Cố Trọng sợ tiếng rung sẽ đánh thức Lâm Thương Từ nên nhanh chóng lấy điện thoại. Cuộc gọi từ một số lạ, cô không bắt máy, cứ để cuộc gọi tự kết thúc.
Vài giây sau lại có cuộc gọi đến, vẫn là dãy số đó.
Cố Trọng suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng đẩy tay Lâm Thương Từ trên người mình ra, rón rén xuống giường, đi ra khỏi phòng. Cô cẩn thận đóng cửa lại, sau đó mới nghe điện thoại.
*****
10 giờ sáng, Lâm Thương Từ cũng bị điện thoại đánh thức, cô nhắm mắt sờ soạng tìm điện thoại, thấy người gọi là Phòng Giai Nhuế nên mở loa ngoài.
“Lâm Thương Từ em còn ngủ được à! Mau xem hot search!”
Lâm Thương Từ không rõ chuyện gì, cô mở Weibo thấy từ khóa “Cố Trọng bị giam giữ” trên hot search, lập tức tỉnh táo. Nhìn sang bên cạnh thấy không có ai, Lâm Thương Từ luống cuống, vội nhảy xuống giường tìm khắp nhà nhưng không thấy ai.
Cô cũng mặc kệ Phòng Giai Nhuế đang nói gì ở đầu bên kia điện thoại, trực tiếp cúp máy rồi bấm số Từ Đồ Chi, đối phương nhanh chóng bắt máy.
“Cố Trọng xảy ra chuyện gì vậy?” Đi thẳng vào vấn đề, không hề quanh co lòng vòng. Cô muốn biết chuyện trên hot search là như thế nào, Cố Trọng đã đi đâu.
“Ngày hôm qua khi Kỳ Thất, nhà thiết kế của Vân Lân gặp tai nạn giao thông, có paparazzi chụp được cảnh cô ấy bước xuống từ xe của Cố Trọng. Sau khi cô ấy bị xe tông, Cố Trọng lại lái xe ra khỏi hiện trường. Hai tiếng trước cảnh sát mới triệu tập em ấy để hợp tác điều tra. Bây giờ trên mạng đang rùm beng lên, có người lấy chuyện này ra đặt điều là em ấy bị giam giữ, tôi cũng đang xử lý chuyện này.” Phía Từ Đồ Chi cũng đang binh hoang mã loạn, có vẻ như có rất nhiều người đang nói chuyện.
*Binh hoang mã loạn: Ý chỉ sự hỗn loạn, không tập trung, lo âu về việc gì đó.
“Lúc đó tôi đi cùng em ấy, là tôi nói em ấy lái xe rời đi. Sao cảnh sát lại không tìm tôi?” Lâm Thương Từ vừa gọi điện vừa tìm quần áo thay để chuẩn bị ra ngoài.
Cô muốn đến cục cảnh sát.
“Sao tôi biết được, tôi còn đang tính hỏi cô đây! Dù sao đi nữa, tôi không quan tâm giữa hai người có gian díu gì. Nhưng tóm lại Cố Trọng đã nói là cô đừng xuất hiện, phía bên em ấy tôi sẽ dẫn theo luật sư để xử lý. Cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, cứ ở nhà chờ em ấy là được.” Từ Đồ Chi lạnh lùng cúp máy, khi Lâm Thương Từ gọi lại thì cô ấy đã có cuộc gọi khác.
Lâm Thương Từ nhanh chóng nhấp vào mục hashtag trên hot search, thấy có paparazzi đăng video. Chiếc xe của Cố Trọng đúng là đã xuất hiện trong video, biển số xe đã được làm mờ. Video quay được cảnh Kỳ Thất xuống xe, khi cô ấy định qua đường lại bị tông trúng, sau đó Cố Trọng lái xe rời khỏi hiện trường.
Những bình luận bên dưới đều mang tính phiến diện, tất cả đều là thuyết âm mưu. Thậm chí còn có người nói là Cố Trọng đã trả tiền cho hung thủ, nhìn tên tài khoản biết ngay là seeder. Top 2 hot search là tin Truyền thông Phiếm Hằng bác bỏ tin đồn, nội dung viết rõ Cố Trọng chỉ tình cờ xuất hiện ở đó, không liên quan gì đến vụ tai nạn. Cảnh sát chỉ triệu tập cô ấy để điều tra chứ không phải bị bắt giữ hình sự.
Thế nhưng bài đăng bác bỏ tin đồn này quá yếu để giải thích tại sao Kỳ Thất lại ra khỏi xe Cố Trọng, và cũng như không thể giải thích tại sao việc đầu tiên Cố Trọng làm sau vụ tai nạn xe tải này là rời khỏi hiện trường thay vì xuống xe cứu người. Truyện mới cập nhật
Đầu óc Từ Đồ Chi cũng phình to, mới sáng sớm đã bị đánh thức cho một đòn, ba chân bốn cẳng gọi toàn bộ đội quan hệ công chúng đến, chỉ đạo bọn họ kiểm soát dư luận trên mạng và ổn định các nhà đầu tư và thương hiệu hợp tác. Sau đó cô lại vội vã liên lạc luật sư, rồi mới chuẩn bị sẵn sàng lao đến cục cảnh sát để đưa người ra ngoài.
Đáng giận ở chỗ tình hình bên Cố Trọng còn mơ hồ không rõ ràng, vẫn chưa nói rõ ngọn nguồn cho cô hay. Cố Trọng không chỉ yêu cầu cô xoa dịu bạn gái cô ấy, mà còn bảo cô dẫn luật sư đến để dẫn cô ấy ra. Phỏng chừng có khi cô ấy còn không biết mình đang bị đồn là đang bị giam giữ hình sự!
Ở công ty đợi thêm nửa tiếng, rốt cuộc luật sư cũng đến, cô tức muốn hộc máu! Ban đầu Từ Đồ Chi định đi xe của mình, nhưng nghĩ đến chiếc xe thể thao trần sao phiên bản số lượng này quá bắt mắt, nên phải mượn một chiếc xe của người khác. Luật sư ngồi ở ghế phụ nơm nớp lo sợ, đặt chiếc cặp ngay ngắn trên đùi, Từ Đồ Chi đạp ga lái về hướng cục cảnh sát.
******
Đến cục cảnh sát, đậu xe nghiêm túc xong, Từ Đồ Chi vuốt tóc ra sau đầy khí thế, vừa tháo kính râm ra đã thấy Lâm Thương Từ đi về phía mình. Cô khẽ lắc đầu với cô ấy, sau đó dẫn luật sư bước vào cổng cục cảnh sát. Lâm Thương Từ không hiểu ý cô, cũng đi vào theo.
Mới vừa đi vào, Từ Đồ Chi đã túm áo Lâm Thương Từ kéo qua một góc, nói đầy trách móc: “Cô có biết bên ngoài đầy phóng viên không hả?”
“Biết, nhưng quan trọng sao?” Cô ấy chỉ quan tâm Cố Trọng, không quan tâm những tay săn ảnh lén lút đó có chụp được mình hay không.
“Phục cô sát đất.” Từ Đồ Chi trợn mắt nhìn cô ấy.
Luật Sư bị Từ Đồ Chi đẩy nhẹ, hiểu ngay đã đến phiên mình lên sân khấu. Anh ta đến quầy tiếp tân và xuất trình danh tính, cảnh sát phụ trách tiếp đón nói với anh ta: “Hiện giờ cô Cố đang phối hợp điều tra, trong thời gian điều tra luật sư không được phép có mặt.”
Luật sư không thèm chớp mắt, hỏi tiếp: “Nhìn mặt thôi cũng không được à?”
Ngay từ đầu anh ta đã biết là không được. Nói chung, luật sư sẽ không được gặp khách hàng dù đó là lý do gì, nhưng vẫn có thể hỏi thử, biết đâu lại được châm chước!
“Không được, mọi người phải đợi cho đến khi buổi thẩm vấn kết thúc.”
“Thế thì chờ, mấy người chờ được chứ?” Từ Đồ Chi móc kính râm vào cổ áo, khoanh hai tay, rất có khí thể bề trên.
Cảnh sát đưa tay mời bọn họ qua bên chiếc ghế dài trong góc.
*****
Cố Trọng ngồi ở vị trí bị điều tra, trước mặt cô là một cái bục hơi hai, hai viên cảnh sát đang ngồi trên bục hỏi cô. Cô không khỏi nhìn xung quanh, vậy mà lại có cảm giác hoài niệm.
Trước kia cô từng trải nghiệm cuộc sống trong tù, cũng có phân đoạn bị thẩm vấn. Lúc đó cũng ngồi ở đây vài tiếng đồng hồ, liên tục bị hỏi lại những câu hỏi giống nhau.
“Cô Cố... Cô Cố!”
Cố Trọng lấy lại tinh thần, viên cảnh sát họ Lý trước mặt nhấp một ngụm nước, hỏi cô: “Cô và Kỳ Thất có quan hệ gì?” “
“Không có quan hệ gì cả. Cô ấy là người thiết kế mẫu đồng hồ mà tôi làm người phát ngôn, vì thích thiết kế của cô ấy nên tôi mới tìm cô ấy mời ăn cơm để nói về vấn đề này. Nhưng trên đường cô ấy lại có việc gấp muốn xuống xe, thế là tôi để cô ấy xuống xe.”
Người cảnh sát họ Lý nhướng mày, ông chỉ hỏi là bọn họ có quan hệ gì, nhưng đối phương lại nói rất nhiều, vừa nghe là biết có soạn sẵn.
“Tôi thấy trong video cô ấy xuống xe từ ghế sau. Lúc đó trên xe của cô có người khác không?”
“Chỉ có mình tôi, lúc đó tôi có bỏ đồ ở ghế phụ nên mới để cô ấy ngồi ghế sau.” Cố Trọng trả lời xong, lập tức lại hỏi tiếp: “Video gì thế?”
Cảnh sát Lý nhìn vào chiếc điện thoại di động trên bàn, trên màn hình đang hiển thị từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trên hot search, “Có phóng viên quay lại được, nên chúng tôi mới tìm đến cô.”
Cố Trọng cau mày. Bị quay video? Vậy Lâm Thương Từ có bị quay lại không? Cảnh sát có cố ý hỏi không, mục đích là muốn thử xem cô có nói dối hay không.
Biểu cảm của Cố Trọng không thoát khỏi tầm mắt của hai viên cảnh sát, nhưng viên cảnh sát họ Dương lại giả vờ không biết hỏi: “Vậy tại sao sau vụ tai nạn ô tô, cô lại trực tiếp lái xe bỏ đi?”
“Lúc ấy quá luống cuống, cũng không biết phải làm sao, chỉ nghĩ không muốn bị mọi người hiểu lầm là tôi có liên quan đến chuyện ngoài ý muốn này.” Ngữ điệu rất bình tĩnh, vẫn đã được soạn sẵn từ trước.
“Đúng vậy, nhưng nếu như cô xuống xe biết đâu có thể đã cứu được cô ấy.” Cảnh sát Lý lại uống thêm một ngụm nước.
“Lúc ấy tôi hoảng quá, nếu không hoảng sợ chắc chắn tôi sẽ xuống xe.”
Nhìn đối phương uống nước, bỗng nhiên Cố Trọng thấy miệng lưỡi khô khốc.
“Hai vị hỏi tôi như thế, chẳng lẽ chuyện này không phải là vô tình sao?” Cố Trọng thăm dò.
Cô muốn xác định xem đó là tai nạn hay do con người tạo ra.
“Đúng mà cũng không đúng, tài xế không vượt qua bài kiểm tra nồng độ cồn. Chúng tôi tìm cô là chỉ muốn hỏi rõ tình huống lúc đó mà thôi.”
Cố ý uống rượu gây tai nạn giết người cũng không phải là không thể.
“Vậy còn gì muốn hỏi nữa không? Bởi vì tôi phải về nghỉ ngơi, chập tối tôi phải bay đến Tô Luân, mai tôi có lịch quay.”
“Có.” Viên cảnh sát họ Lý lại uống nước, “Ghế phụ của cô thật sự không có người sao?”
Cố Trọng có một giây do dự, sau đó chậm rãi nói ra: “Không có......”
“Chúng ta nghỉ ngơi nửa tiếng sau đó tiếp tục.” Nhìn thấy đối phương thật sự rời đi, chợt Cố Trọng lại muốn giữ họ lại.
Liệu có ổn nếu đưa thẻ nhớ cho họ?
- ----