*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
Có câu nói khoảng thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, nhưng Cố Trọng lại không nghĩ như vậy. Trước đây cuộc sống thường ngày của cô không có gì đặc biệt nên trong ấn tượng của cô, ký ức mỗi ngày trôi qua rất nhanh, dù có quên mất vài ngày cũng là chuyện bình thường.
Nhưng chỉ riêng khi ở bên Lâm Thương Từ là cô có thể nhớ rõ từng ngày một.
Lâm Thương Từ như có ma lực làm dòng chảy thời gian ngưng đọng, chỉ đợi ở đó không tiếp tục trôi đi. Cố Trọng cũng rất hưởng thụ khoảng thời gian chỉ ngắm nhìn cô ấy. Mỗi ngày dường như kéo dài vô tận, một phút rất dài, một giây cũng rất dài, khiến cô có cảm giác hai người sẽ mãi như thế này.
Đây đã là lần thứ N Lâm Thương Từ ngẩng đầu trong ngày hôm nay, cô ấy nhìn Cố Trọng lười nhác nằm trên sofa nhìn mình bằng ánh mắt "năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên". Thế là cô ấy gập laptop lại.
"Nghĩ ra không em?"
Cố Trọng lắc đầu, nói: "Em không."
Cô nghĩ, ngoại trừ khi mới ra mắt có thể vì không hiểu chuyện nên vô tình động chạm người khác, như vậy trong gần một tháng nay, cô trừ việc trở nên nổi tiếng nhờ vai Nhan Như Ngọc thì không hề đắc tội ai cả. Dù cho kéo thời gian ra gần hai năm, cô cũng rất điệu thấp khiêm tốn, chăm chỉ quay phim củng cố lượng fans. Đối với các kim chủ, cô cũng xem như đã cố gắng khom lưng cúi gối lau giày vuốt mông ngựa rồi, căn bản không dám mạo phạm ai cả.
Nếu nói đến chuyện đắc tội người khác, khẳng định Từ Đồ Chi còn xúc phạm nhiều hơn cả mình. Dù sao gần đây cô ấy đã lên mạng nói bóng nói gió chỉ vì chuyện Lâm Tố vốn là vai nữ chính trong một bộ webdrama đại nữ chủ lại lén lút bị giành phiên vị, sau đó phiên vị đã lặng lẽ được thay đổi lại.
*Phiên vị: Thuật ngữ có nguồn gốc từ Nhật Bản, được định nghĩa là thứ tự xuất hiện tên diễn viên trong các hoạt động tuyên truyền và ở phần giới thiệu diễn viên đầu phim.
Thế nhưng việc này cũng không trách Từ Đồ Chi được, vốn dĩ kịch bản đã viết rõ chỉ có Lâm Tố là vai chính, nhưng sau khi ký hợp đồng lại lòi ra thêm một nam chính cũng nói là vai chính (*). Người đó là một cậu chàng được một công ty khác chọn ra từ một nhóm nhạc nam nổi tiếng, tuy nhiên lại không phải là người nổi tiếng nhất trong nhóm. Vậy mà lần đầu đóng phim đã giành được vai chính. Dù sao đi nữa Lâm Tố cũng được xem là một ngôi sao trẻ đang nổi, địa vị hai bên căn bản đã không xứng với nhau, e là bên nhà đầu tư muốn ràng buộc Lâm Tố và cậu ta lại rồi lợi dụng sự nổi tiếng của cô ấy nâng tầm cậu ta lên.
*Như đã giải thích ở các chương trước, phim đại nữ chủ là phim xoay quanh nhân vật nữ chính, các nhân vật cũng được xây dựng dựa theo nữ chính. Phim có thể có nam chính nhưng chưa chắc đã là vai chính xuyên suốt trong bộ phim. Tương tự, phim đại nam chủ cũng vậy.
Tuy nhiên cách làm này rất thất đức, Từ Đồ Chi cũng không phải là chim non dễ khinh thường.
Lâm Thương Từ ngồi nghe Cố Trọng kể về "Showbiz bí sử", không biết tại sao nhưng nghe những tin bên lề từ một nghệ sĩ lại thú vị đến vậy.
Bỗng Lâm Thương Từ thấy hoảng hốt, dường như khung cảnh trước mắt xuất hiện những bông tuyết, như thể đã từng xuất hiện cảnh tượng này. Hai người ngồi hai bên sofa nhìn nhau cười, Sếp Tổng nhảy nhót trên khung leo, ngay cả vị trí ánh nắng rơi xuống cửa sổ sát đất cũng thân quen đến lạ......
Cuống họng có gì đó kỳ lạ, Lâm Thương Từ bình tĩnh để lại Cố Trọng vẫn đang mải mê nói chuyện, đi vào phòng vệ sinh. Cô ấy nhanh chóng mở vòi nước, thế nhưng tiếng nước chảy nhỏ bé không thể át đi âm thanh nôn mửa của cô, máu tươi bắn đầy bồn rửa tay, cực kỳ giống cảnh kẻ sát nhân rửa sạch vết máu tại hiện trường án mạng.
Đây là lần thứ hai Lâm Thương Từ hộc máu không rõ lý do.
Cố Trọng rõ ràng ý thức được Lâm Thương Từ không ổn, cô đứng bên ngoài vỗ cửa, "Từ ơi, Từ bị làm sao vậy? Mau mở cửa......"
Nội tạng trong bụng Lâm Thương Từ cồn cào, nhưng không đặc biệt đau đớn, sau khi phun máu ra thì không còn nữa, chỉ có mùi máu nồng nặc trong cuống họng.
Tiếng bước chân vội vã của Cố Trọng vang lên bên ngoài, Lâm Thương Từ biết cô đang đi tìm chìa khóa dự phòng, nên nhanh chóng dùng nước lau sạch vết máu. Cô ấy súc miệng bằng nước rồi lấy khăn giấy sạch lau nước còn đọng lại quanh miệng, sau đó ném vào thùng rác.
Khoảnh khắc chiếc chìa khóa kêu leng keng bên ngoài, Lâm Thương Từ đã mở cửa, nói với Cố Trọng đang hoảng loạn: "Chị đau bụng thôi."
"Chị đau bụng mà mười mấy giây đã đi xong?" Cố Trọng nói xong muốn thò đầu vào cửa.
Lâm Thương Từ ớn lạnh vội đưa tay ấn lên mặt cô đẩy ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng vệ sinh lại.
"Nữ nghệ sĩ sao lại làm thế chứ?"
Cố Trọng bị cô ấy kéo vào phòng khách, vừa đi vừa làu bàu: "Sao là sao? Sao nữ không phải là người sao? Nữ nghệ sĩ không được đi vệ sinh sao? Nữ nghệ sĩ không được nghe mùi hôi à?"
Trước khi câu hỏi tiếp theo vang lên, Lâm Thương Từ đã quay người lại bịt chặt miệng cô.
Cố Trọng liếc xuống, thấy Lâm Thương Từ dùng hai ngón tay nhéo miệng mình, cô cảm giác mình hơi giống một con vịt.
Một lúc sau Lâm Thương Từ mới thả tay ra, Cố Trọng lập tức lên án: "Lần sau Từ có thể đổi cách làm em ngậm miệng được không, bóp vậy làm mất hình tượng em quá!"
Lâm Thương Từ nhìn đôi môi hồng của Cố Trọng bị mình nhéo, lại gần khẽ hôn.
Cô ấy thầm sợ hãi trong lòng, sợ mình hộc máu là vì không còn nhiều thời gian. Khi cô ấy viết kịch bản thường hay tạo ra một số nan đề cho nhân vật chính, cho nên hiện giờ cô lo lắng mình cũng sẽ thành người đang bị một thế lực nào đó thao túng.
Lâm Thương Từ rất hiếm khi chủ động hôn môi Cố Trọng, bởi vì Cố Trọng sẽ hôn ngược lại cô ấy. Thế nhưng bây giờ lòng cô ấy bất an, nên muốn hôn Cố Trọng một chút, để cảm nhận trái tim đang đập của mình trong hơi thở.
Dây dưa qua đi, Cố Trọng ôm cô ấy hỏi cẩn thận: "Làm sao vậy? Hửm?"
Câu hỏi này rất nhỏ, giọng nói cũng rất dịu dàng.
Lâm Thương Từ ôm cô, siết chặt rồi lại thả lỏng, bình tĩnh đáp lại: "Không sao, do muốn thôi."
"Lần sau Từ có thể làm em im lặng bằng cách này, em rất thích."
So với cô, Lâm Thương Từ càng giống như người không dính bụi trần khói lửa nhân gian hơn. Phần lớn thời gian cô ấy đều rất bị động, thường phải trải qua sự cám dỗ của cô mới có d ục vọng, muốn chiếm hữu cô, hoặc là bị cô chiếm hữu lấy, hehe.
Lâm Thương Từ cười khẽ, không nói gì.
"Thương Từ, nếu lần này chúng ta lại thất bại, lần tiếp theo Từ đừng đến tìm em nữa."
Lâm Thương Từ sửng sốt, cánh tay đang ôm cô hơi thả lỏng, nhưng Cố Trọng vẫn đang ôm chặt cô ấy, tiếp tục nói chuyện.
"Từ biết mật khẩu nhà em rồi, nên có thể lợi dụng lúc em vắng nhà lẻn vào lắp camera, nhớ lắp ở chỗ em không thấy. Sau đó đến ngày 26, Từ xem thử rốt cuộc hung thủ đang tìm cái gì."
Lâm Thương Từ cắn răng, chờ khi cô ấy nhả ra thì giọng hơi nghẹn lại: "Em muốn chị nhìn em chết sao?"
"Đúng vậy, đừng đến tìm em, hay để vận mệnh trở về như lúc ban đầu. Sau đó chờ đến lần sau, Từ có thể đến tìm em nói cho em biết Từ đã phát hiện được gì, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau nghĩ cách giải quyết."
Cô biết chắc chắn Lâm Thương Từ đã nghĩ đến biện pháp này, nhưng cô ấy không chấp nhận dùng sinh mạng của mình ra làm thực tiễn.
Dù sao chết một lần vẫn là chết, chết hai lần vẫn là chết, trong tình huống này, Cố Trọng cô đây vẫn có thể mạo hiểm một lần, chỉ cần có thể lật ngược tình thế.
Lâm Thương Từ không từ chối, hình như trước giờ cô ấy cũng chưa từ chối cô bao giờ, cũng như Cố Trọng cũng sẽ không từ chối cô ấy. Thế nên Cố Trọng yên tâm.
*****
Chẳng bao lâu ngày 26 tháng 8 lại đến.
Lâm Thương Từ nhìn thấy Cố Trọng từ xa, Diệp Tây Nhã vẫn đưa Cố Trọng vào bữa tiệc rồi rời đi như cũ.
Ngay khi bước vào hội trường Cố Trọng đã bận rộn chào hỏi những người khác. Lâm Thương Từ cũng đã đi đến ban công, chờ Cố Trọng đến tìm mình.
Khoảng độ hai mươi phút sau, Cố Trọng lâng lâng đi đến ban công, Lâm Thương Từ có thấy cô ấy không thể từ chối phải uống thêm mấy ly, nhưng cô ấy không say. Khi vừa đi đến, Cố Trọng vô thức đưa tay lên xoa mặt cô, Lâm Thương Từ dụi hai cái để Cố Trọng bỏ tay xuống.
Chuyện tình của họ là bí mật, không thể trắng trợn táo bạo vậy được.
"Chú Hà đâu em?" Đây là vấn đầu đầu tiên mà Lâm Thương Từ muốn biết.
"Chú ấy chở chị Tây Nhã đến chỗ Lâm Tố rồi, sau đó sẽ quay lại đón em."
Lâm Thương Từ gật gật đầu. Thật ra, sau khi biết chú Hà sẽ bị kẻ sát nhân thay thế, cô cũng lờ mờ đoán được kết cục của chú Hà sẽ không tốt lắm, nhưng nếu muốn bắt được hung thủ cũng chỉ có biện pháp này. Tuy nhiên, phải dựa trên tiền đề là hung thủ cũng bị mất trí nhớ như Cố Trọng, và sau khi mất trí nhớ cũng chưa từng thấy mặt cô.
Lâm Thương Từ bảo đảm khi mình và Cố Trọng cùng nhau ra ngoài đều đeo khẩu trang, nhưng không biết việc nhìn vào khuôn mặt để khôi phục ký ức là phải toàn bộ khuôn mặt, hay chỉ nhìn vào mắt cũng được.
Cố Trọng liếc thấy Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ đang nhìn bên này chằm chằm thì thầm to nhỏ, nói: "Thương Từ, nhìn bên kia đi."
"Bọn họ không biết quan hệ giữa em và chị." Lâm Thương Từ chỉ nói là mình muốn tìm linh cảm nên trở thành trợ lý tạm thời của Cố Trọng, cho nên họ cũng không ngạc nhiên mấy khi thấy ảnh hai người các cô ra sân bay chung.
Thế nhưng Cố Trọng vừa mới chạm vào mặt cô, vậy khẳng định là hai người kia đã thấy nên mới tỏ ra hóng hớt như vậy.
Quả nhiên, sau khi Cố Trọng rời đi xã giao, hai cô trò lập tức tung ta tung tăng thay thế vị trí Cố Trọng.
"Hai đứa đang yêu nhau?" Phòng Giai Nhuế hỏi trực tiếp.
"Sư tỷ, em không ngờ chị cong đó, thế cô ấy cũng cong thật sao?" Chỉ khi nào Đường Nhứ nhiều chuyện mới ồn ào như thế.
Cô ấy đã nghe không ít tin đồn về Cố Trọng, nhưng đó chỉ là suy đoán của người hâm mộ và dân mạng, chỉ cần chính chủ không công khai thì mọi chuyện đều chỉ là lời đồn. Đương nhiên cô cũng nghĩ Cố Trọng chỉ là gái thẳng vờ làm người đồng tính thôi.
Không ngờ nha, thật sự không ngờ luôn đó, dù là Cố Trọng hay Lâm Thương Từ cũng đều là người trăm triệu lần không nghĩ đến!
"Chị không biết!" Lâm Thương Từ qua quýt, dựa nửa người lên lan can ban công, nhìn phớt qua Cố Trọng đang chuyện trò vui vẻ ở giữa hội trường.
"Thế cô ấy mới làm vậy với chị, rồi chị làm như này với cô ấy là như thế nào?" Đường Nhứ diễn tả lại hành động Cố Trọng chạm mặt và Lâm Thương Từ dụi vào tay.
Chẳng lẽ là hai gái thẳng làm trò???
Phòng Giai Nhuế không quan tâm đ ến vẻ mặt hưng phấn của Đường Nhứ lúc này, bà hỏi: "Lâu chưa?" Khi nói chuyện còn liếc ra sau quan sát xem có ai chú phía bọn họ không.
Cuối cùng phát hiện chỉ có Cố Trọng chú ý.
Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn bị nhét cơm chó, tạo nghiệt!
"Không lâu." Lâm Thương Từ không tính giải thích nhiều, buổi tiệc đã bắt đầu, đạo diễn cũng sắp mở lời, "Vào thôi!"
Sau khi tiệc khánh công kết thúc mỹ mãn, Lâm Thương Từ và Cố Trọng cùng nhau rời đi, Đường Nhứ còn muốn hóng hớt nhưng kết quả lại bị Phòng Giai Nhuế kéo về.
"Người ta yêu đương em đi theo làm gì?"
"Hmu hmu!"
Lâm Thương Từ nhân lúc vẫn còn nhiều người, cô bỏ qua cửa xe đang mở mà đi thẳng về phía ghế lái. Cô đưa tay gõ cửa sổ xe, tay còn lại nắm chặt con dao gấp trong túi.
Nhưng hiển nhiên người bên trong không muốn để ý đến cô, thậm chí cửa sổ xe cũng không hạ xuống. Độ trong suốt của xe bảo mẫu rất thấp, căn bản không thể nhìn rõ bên trong xe.
"Xuống xe có nghe thấy không?" Lại dùng sức gõ cửa lần nữa.
Đối phương vẫn không để ý đến cô, vì vậy cô định nhìn gã ta qua cánh cửa đang mở. Cố Trọng đứng bên cạnh giữ vạt áo cô, tránh cho cô gặp chuyện ngoài ý muốn.
Ngay khi tay cô vừa đặt lên cửa xe, cô nhìn thấy đối phương thả lỏng phanh tay, thân xe chuyển động. Gần như là phản ứng trong tiềm thức, cô nhấc một chân nhảy vào xe, tay còn lại đẩy Cố Trọng ra.
Cố Trọng lảo đảo, thấy Lâm Thương Từ lên xe, cửa xe vẫn chưa đóng lại, nhưng rõ ràng Lâm Thương Từ không có ý định nhảy xuống. Chiếc xe phóng đi với tốc độ cao nhất, cũng đại biểu cho việc đường sống của Lâm Thương Từ đã đóng lại.
Sau khi ý thức được mình không đuổi kịp, Cố Trọng vừa xoay người lại thấy một chiếc ô tô màu đỏ chạy ra khỏi bãi đỗ xe. Đường Nhứ hạ cửa sổ hỏi cô: "Sao xe chạy mất rồi?"
Cố Trọng không nói lời nào mở cửa ngồi vào xe.
"Đuổi theo đi!"
- ----
Phòng Giai Nhuế: Lâu lâu mới xuất hiện ít ỏi mà nhét cơm chó vậy đó!
Lâm Thương Từ: Em cũng khổ lắm cô ơi