*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
Lâm Thương Từ đi tàu cao tốc đến thành phố Lâm Giang, lại bắt taxi đi gần một tiếng mới đến nhà. Tài xế là một thanh niên mới làm việc, đi theo hướng dẫn của Lâm Thương Từ, vòng vo đủ đường rồi đi rất nhiều lần mới đến được nhà.
Trả tiền xong, trước khi xuống xe Lâm Thương Từ còn nói: "Lần sau đừng giở trò vặt này nữa."
Cô sớm phát hiện tên tài xế này cố ý đường vòng, nếu không phải sợ gã trai bỏ mình giữa đường thì cô đã sớm phá vỡ diễn xuất sứt sẹo của gã.
Bởi vì từ sau khi cô rời nhà, khi về không còn dùng chân đi bộ về nhà nữa.
Đứng trước cửa nhà, cô có hơi do dự. Cô thấy xấu hổ, lâu rồi không về nhà, không biết dùng gương mặt thân thiện như thế nào để gặp người thân.
Giang Dương từ bên ngoài trở về, thấy Lâm Thương Từ, ông gọi cô từ xa, sau đó bước nhanh đến.
"Sao con về mà không nói trước một tiếng, hôm nay nhà không nấu cơm."
Lâm Thương Từ khẽ gọi: "Cậu."
"Chắc mẹ con đang nói chuyện bên nhà thím Lý, để cậu đi gọi bà ấy về. Con vào nhà trước đi, cậu về nhanh lắm!" Giang Dương nói xong chạy đi ngay.
Lâm Thương Từ ngơ ngác bước qua bậc cửa, một góc sân nhà vẫn để đồ đạc lung tung, mấy chậu hoa không tên được chăm sóc rất tốt, khoe sắc đủ màu.
Hệt như trước kia mỗi lần tan học về nhà, cô tháo giày cầm gáo nước trong lu múc từng gáo nước rửa chân, sau đó lau sạch nước lên chiếc khăn đến mức không thể sạch hơn, lúc này mới bước vào nhà.
Ở nông thôn không có nhiều quy củ, trong nhà cũng không cần mang dép, chỉ đi chân trần. Căn nhà là loại lát gỗ cũ kỹ, sàn gỗ ở đây đến mùa đông cũng không lạnh như sàn gạch men sứ, mang vớ đi lại không phải là vấn đề. (Cmt chỗ mình ở lạnh lắm các bạn, phần lớn không quá 20 độ, đến mùa đông mà đi chân đất thì chỉ có nhảy từng bước vì lạnh)
Ngón chân cô co lại, từ sau khi cô rời nhà thì sàn nhà không sạch sẽ như trước, chỉ đi chân trần vài bước mà cô đã cảm thấy lòng bàn chân dính một lớp bụi.
Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, cô xoay người, thấy mẹ gần như chạy về.
Tuy là chạy về phía cô, nhưng bà ấy lại gọi: "A Phú!"
Không phải A Từ.
Cuống họng cô giật giật, nuốt sự chua xót xuống, nở một nụ cười gượng gạo, nói: "Mẹ, con về rồi."
Giang Dương đứng cạnh nói với chị mình: "Chị, đây là tóc dài, là A Từ."
Nhưng mẹ cô làm như không nghe thấy, cứ kéo Lâm Thương Từ quay trái quay phải, càm ràm liên tục: "Con nhìn lại mình đi, ở ngoài không lo ăn uống, gầy như ma đói. Ở nhà đi, chờ mẹ lên trấn mua thịt về nấu cho một bữa, để bồi bổ cơ thể......"
Mẹ cô tươi cười cầm giỏ rau đi ra ngoài.
Giang Dương vội lấy chìa khóa treo trên tường, nói: "Để em đi chung với chị, A Từ ngồi nhà chờ nhé!"
Lâm Thương Từ đi loanh quanh trong nhà, mở phòng mình ra, bên trong thật ra vẫn rất ngăn nắp, nhưng rất nhiều đồ không dùng được phủ vải bố, giống như một căn phòng mà chủ nhân sẽ không bao giờ quay lại.
Xốc tấm vải phủ trên bàn học, những cuốn sách giáo khoa cô từng học thời cấp ba vẫn đặt ngay ngắn trên đó, ngay cả chiếc hộp bút rỉ sét cũng còn đó.
Mười năm đã trôi qua nhưng mọi thứ vẫn thế, tựa như thời gian đã bị đóng băng, Lâm Thương Từ mười tám tuổi vẫn sống ở đây.
Cuối cùng cũng đợi được mẹ Lâm xách túi lớn túi nhỏ về, Lâm Thương Từ đứng ngoài nhìn bọn họ bận bịu trong phòng bếp. Giữa chừng Lâm Thương Từ kéo Giang Dương ra ngoài, hỏi: "Gần đây cậu có thấy mẹ tôi nói bà khó chịu chỗ nào không?"
Giang Dương đưa tay vò đầu suy nghĩ một lúc mới trả lời: "Không có!"
Lâm Thương Từ cẩn thận nhớ lại lần trước cậu mình nói mẹ bị ngã đập đầu dẫn đến có máu bầm trong não là khi nào, có lẽ là chuyện sẽ sớm xảy ra.
"Gần đây cậu nhớ để ý giúp tôi, chân cẳng của mẹ không khỏe, nếu va phải chỗ nào dù có bị gì hay không cậu cũng nhớ dẫn bà đi bệnh viện khám thử. Mấy ngày tới nếu rảnh hãy dẫn bà ấy đi kiểm tra toàn thân, mạng ở đây yếu nên đến tối tôi về sẽ chuyển tiền cho cậu, ngày mai cậu nhớ đưa bà ấy đến bệnh viện." Lâm Thương Từ dặn dò.
Cô không thể ở đây mãi được, còn phải trở về lo việc của Cố Trọng.
"Làm gì vậy? Bà ấy vẫn ổn không có gì xảy ra, sao phải đi kiểm tra?" Giang Dương tỏ ra khó hiểu, lần này Lâm Thương Từ về sao lại làm ba chuyện thừa thãi này.
"Cứ đi là được, có kết quả kiểm tra nhớ báo cho tôi." Giọng điệu Lâm Thương Từ tỏ ra không hài lòng.
"Nhưng con toàn cúp máy cậu, sao cậu nói cho con biết được?" Giang Dương ấm ức, lần nào cũng cũng cúp máy, ông ta có gọi cũng vô ích.
"Vậy tôi không cúp máy nữa được chưa, không bao giờ cúp máy nữa." Lâm Thương Từ an ủi Giang Dương, đẩy ông vào bếp lại.
Trong bữa tối, mẹ Lâm không ngừng gắp đồ ăn vào bát Lâm Thương Từ, thịt xào chua ngọt, tôm ngũ cốc, bắp cải muối, tất cả đều là món Lâm Thương Phú thích ăn.
Lâm Thương Từ chưa bao giờ thích hương vị của món tôm ngũ cốc, cô gần như nín thở ăn nó, cả món bắp cải muối, từ sau khi rời khỏi đây cô luôn chống cự việc phải ăn món này. Thế nhưng mẹ cô nhìn chằm chằm, vui vẻ từ tận đáy lòng, đưa mắt giục cô mau ăn.
Cô cố nén cảm giác buồn nôn, nhanh chóng nuốt xuống.
Cơm nước xong, mẹ Lâm vỗ tay nói: "Trời, suýt thì mẹ quên mất!"
Thấy bà đứng dậy rời khỏi bàn ăn, mở tủ lạnh lấy một bình nước lớn màu nâu sẫm, sau đó rót đầy một cái bát nhỏ và đặt trước mặt Lâm Thương Từ.
"Chiều nay mẹ có mua nước ô mai, không lạnh nên để trong tủ lạnh, giờ mát rồi con uống đi."
Giang Dương vội ngăn cản: "Chị, A Từ bị dị ứng không uống được!"
"Nói nhăng nói cuội, A Phú thích uống nước ô mai nhất, giải nhiệt rất tốt."
Lâm Thương Từ nhìn chằm chằm bát đồ uống ác quỷ này, lại ngẩng đầu liếc nhìn mẹ mình. Cô cầm bát nhỏ lên, uống sạch nước ô mai.
"Nhìn đi, em cứ nói bậy." Mẹ Lâm trừng mắt nhìn cậu em trai, lại rót đầy bát, "Đây, uống thêm chén nữa đi con."
Lâm Thương Từ uống hết bát thứ hai, tuy bản chất Giang Dương chẳng được gì nhưng cũng không muốn cháu ngoại mình gặp chuyện, vội vàng chộp lấy cái bình, nói: "Uống vậy đủ rồi, để dành mai uống nữa."
Lâm Thương Từ nhìn phớt qua đồng hồ, thấy gần 7 giờ bèn nói: "Mẹ, con phải về đây, mai còn đi làm nữa."
"Về...... Không ngủ lại một đêm sao con?" Mẹ Lâm thấy hơi mất mát
"Không được, tối nay về luôn." Lâm Thương Từ đứng dậy.
"Để cậu đưa con lên trấn, lên đó dễ gọi xe hơn." Giang Dương cầm áo khoác treo trên ghế, chuẩn bị ra ngoài.
"Vậy chờ chút, để mẹ lấy ít đồ cho con mang về." Mẹ Lâm vội quay lại phòng bếp, lấy vài hộp thức ăn đã ướp sẵn trong tủ lạnh ra.
Giang Dương ở bên ngoài đã khởi động xe máy, Lâm Thương Từ vừa muốn lên xe, mẹ Lâm đã chạy ra ép cô cầm lấy.
"Thưa mẹ con đi." Lâm Thương Từ cầm túi, trực tiếp bỏ vào giỏ xe máy của Giang Dương mà không thèm nhìn.
Ở nơi này, nếu lái xe không nhanh thì dù không mang mũ bảo hiểm cũng không sao. Lâm Thương Từ ngồi yên sau xe máy, chiếc xe cũ kỹ phát ra tiếng rè rè, Giang Dương lên ga, chiếc xe lăn qua sỏi đá trên đường chạy đi.
Lâm Thương Từ ngồi ở phía sau như đang chơi bập bênh, mỗi lần phóng qua một cái hố cô đều bị rung lắc, rung lắc đến mức đầu óc choáng váng. Cuối cùng cũng lên được thị trấn, cô cảm giác như sắp nôn, dạ dày cồn cào luôn có cảm giác nước axit sắp tràn ra khỏi cổ họng.
Cô mua chai nước khoáng ở ven đường uống hơn nữa chai mới thấy đỡ: "Khi nào rảnh cậu thay bộ giảm xóc đi, tôi nghĩ nó gần hỏng rồi."
"Xe cũ dễ hỏng mà, thay cũng bằng không."
Lâm Thương Từ nghe hiểu ý của ông ta nhưng không quan tâm, cô đưa tay vẫy một chiếc xe gần đó.
"Không mang đồ ăn theo sao?" Giang Dương chỉ vào túi đồ ăn lớn trong giỏ xe.
"Không, nếu mẹ tôi hỏi cậu cứ nói là tôi quên." Một chiếc ô tô màu vàng xuất hiện ở góc đường, cô quay đầu lại bắt đầu dặn dò: "Cậu nhớ dẫn mẹ tôi đi bệnh viện kiểm tra."
"Biết rồi, con bé này còn dông dài hơn cả mẹ nó." Giang Dương thấy mình như bị một bà chị khác càm ràm.
Chiếc xe màu vàng dừng lại, Lâm Thương Từ kiểm tra đúng biển số xe rồi ngồi vào, Giang Dương đứng bên ngoài vẫy tay tạm biệt cô.
Khi quay về căn hộ ở thành phố Nam Minh là đã hơn 10 giờ đêm, triệu chứng dị ứng của cô bắt đầu xuất hiện, mẩn đỏ nổi lên ở nhiều nơi trên cơ thể, vô cùng ngứa ngáy. Cô tắm nước lạnh, uống thuốc dị ứng rồi lên giường nằm.
*****
Cả ngày Cố Trọng không liên lạc với Lâm Thương Từ, đối phương cũng không nhắn cho cô, cũng không biết cô ấy ở bên đó thế nào? Cô xem thời gian, ừm, 10 giờ vẫn chưa muộn lắm nên gọi cho Lâm Thương Từ.
Lâm Thương Từ bắt máy rất nhanh, nhưng lúc nói chuyện hơi hàm hồ, Cố Trọng lập tức nhận thấy có điều không ổn.
"Cô sao vậy? Bị bệnh?" Giọng cô hơi lo lắng
"Không sao...... Bị dị ứng thôi." Lâm Thương Từ khẽ đáp.
"Hiện giờ cô đang ở nhà tại Nam Minh sao?" Cố Trọng đã đứng dậy tìm áo khoác
"Ừ." Lâm Thương Từ nói xong cũng im lặng.
Cố Trọng nóng nảy, cô cầm chìa khóa phóng như bay xuống lầu, lái thẳng đến nhà Lâm Thương Từ. Cô nhấn chuông thật lâu vẫn không thấy cô ấy ra mở cửa, gấp đến độ giậm chân bên ngoài. Đột nhiên cô nhớ khi ở ngoài nhà Kỳ Thất, Lâm Thương Từ đã dùng cách nào để vào nhà, vậy là cô cũng học theo cô ấy, lục lọi phát hiện chìa khóa nhà được dán ở trong hộp thư.
Cầm chìa khóa trực tiếp mở cửa, trong nhà im ắng, tiếng điều hòa từ đầu đó truyền đến, cô tự mình thay dép rón rén đi vào. Cửa phòng khép hờ, xuyên qua đèn hành lang có thể thấy Lâm Thương Từ đang ngủ trên giường.
Cô bước vào, dùng lòng bàn tay sờ trán cô ấy, hơi nóng.
Lâm Thương Từ bừng tỉnh, cô ấy mở mắt ra, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ nhưng cô ấy vẫn nhận ra được đó là Cố Trọng, vì thế lúng búng hỏi: "Sao cô lại đến đây."
"Lo cho cô."
Cố Trọng ngồi ở mép giường, cô mở đèn ngủ lên, nhìn thấy phần cổ Lâm Thương Từ lộ ra bên ngoài bị mẩn đỏ. Lâm Thương Từ bị ngứa nên muốn gãi theo bản năng, nhưng lại bị Cố Trọng ngăn lại.
"Đừng gãi, bị trầy xước đó."
Cố Trọng kéo tay áo cô ấy lên, thấy nốt mẩn nổi thành từng mảng, có lẽ là bị cả người.
"Sao lại bị dị ứng." Cô hỏi, đồng thời dùng tay vỗ nhẹ chỗ bị mẩn đỏ.
Vỗ nhẹ cũng có thể làm giảm ngứa.
Lâm Thương Từ có vẻ thoải mái hơn chút, nói: "Uống nước ô mai."
Cố Trọng vừa vỗ nhẹ vừa hỏi: "Muốn đi bệnh viện không?"
Lâm Thương Từ nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Không cần, tôi uống thuốc rồi."
"Ừ."
Cố Trọng không nói gì nữa, tiếp tục vỗ nhẹ.
Thấy Lâm Thương Từ khó chịu vặn vẹo cổ, Cố Trọng đưa tay tới, nhẹ nhàng vỗ lên chỗ mẩn đỏ bằng mu bàn tay.
Không ngờ Lâm Thương Từ lại phát ra một âm thanh thoải mái lại có phần ái muội, Cố Trọng mím môi, tiếp tục nhẹ nhàng xoa xoa cho cô ấy bớt ngứa.
- ----
Lâm Thương Từ: Người ta chỉ rên vì sướng thôi mà!
Tác giả: Sướng this sướng that!