*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
Lâm Thương Từ gãi má, thật ra cô không có lý do nào cần phải giấu mặt, chỉ do không quen đối mặt với đám đông thôi, nên cô chỉ lắc đầu không nói gì.
"Cô muốn ngủ thêm một lát không, vẫn còn sớm." Hơn nữa, Diệp Tây Nhã còn giúp thay đổi chuyến bay.
"Không, xử lý xong sớm về sớm."
Sau đó, khoảng 11 giờ rưỡi hai người trả phòng, giám đốc không ngừng cúi đầu xin lỗi. Hai người ăn chút gì đó ở một quán ăn nhanh gần đó rồi đến đồn cảnh sát, không mất nhiều thời gian ở đồn cảnh sát, chưa đầy một tiếng bọn họ đã có thể rời đi.
Trên đường ra sân bay, Cố Trọng nói: "Chúng ta đi lối đi đặc biệt đi!"
Lâm Thương Từ hỏi lại: "Cô muốn chạy sao?"
"Tôi sợ họ sẽ chen lấn cô." Cố Trọng nghịch điện thoại, cô thấy trong nhóm có rất nhiều fans đã chờ sẵn ở sân bay.
"Không cần đâu, cứ đi như bình thường là được, bọn họ thấy hot search nhất định sẽ rất lo lắng, cô nên lộ mặt phát biểu một chút!"
Cứ mỗi một chiếc taxi dừng lại, đám đông lại đợi ở cửa quan sát, cho đến khi xác nhận người xuống xe là Cố Trọng, tất cả mới ùa lên.
"Chị có khỏe không?"
"Trời ơi, thật là khủng khiếp!"
"Honey, chị có sao không?"
Những câu hỏi như thế liên tục phát ra từ trong miệng những người khác nhau, Cố Trọng chỉ vẫy tay và liên tục nói không sao. Khi Lâm Thương Từ mở cốp xe lấy hành lý, cô giúp cô ấy nhấc nó xuống. Lâm Thương Từ muốn kéo cả hai chiếc vali, nhưng Cố Trọng giành lấy cả hai.
Cô ấy cau mày, nói: "Tôi đâu có bị tàn phế."
Cố Trọng còn chưa kịp phản bác, một fans ở bên đã nói: "Không sao đâu chị trợ lý ơi, chị cứ để chị ấy kéo, chị ấy kéo một cái vali sẽ không chết đâu."
"Đúng đó chị bé, chị bị thương có nặng không?"
Cả Cố Trọng và Lâm Thương Từ mở to hai mắt nhìn, cô hơi ấm ức: "Này nhé, mấy người nói tôi kéo vali sẽ không chết được, lại hỏi han ân cần cô ấy, hay là mấy người làm fans cô ấy đi."
Người hâm mộ biết Cố Trọng đang nói đùa, cũng cả gan đáp lại: "Vậy từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ là fans của chị trợ lý."
"Chị bé chắn đao cho chị, sao chị lại vong ân phụ nghĩa nói thế?"
Lâm Thương Từ kéo vành nón xuống thấp hơn, mũ là của Cố Trọng lấy ra để đội, nhưng trước khi xuống xe Cố Trọng lại đội mũ lên đầu Lâm Thương Từ.
Dọc đường Cố Trọng vẫn đùa giỡn với các fans, Lâm Thương Từ chỉ đeo ba lô đi trước mở được, trên đường có vài fans nhàm chán không để ý Cố Trọng, liên tục nói chuyện với cô. Cô cũng chỉ gật đầu, sau đó trả lời cũng ngắn gọn, hình tượng càng trở nên lạnh lùng
Sau khi quay lại thành phố Nam Minh, Từ Đồ Chi đặc biệt yêu cầu hai người đến công ty một chuyến để nói rõ tình hình, lúc đó đã gần 6 giờ tối. Bọn họ vừa nói xong, Vạn Thanh lại bước vào nhắc nhở Từ Đồ Chi có một bữa tiệc lúc 7 giờ, thế là cô ấy bỏ lại Cố Trọng và Lâm Thương Từ, còn bản thân đi theo Vạn Thanh.
Cố Trọng sửa sang quần áo, hỏi cô ấy: "Cô muốn ghé nhà tôi ăn cơm không?"
Thấy Lâm Thương Từ không hứng thú lắm, cô lại bổ sung: "Chắc Sếp Tổng cũng nhớ cô lắm."
Nhắc đến Sếp Tổng, lòng Lâm Thương Từ ngo ngoe rục rịch, muốn đến chơi mèo nên đồng ý.
Cố Trọng vừa mở cửa vào nhà, cô tính huýt sáo theo thói quen, không ngờ nghe tiếng móng vuốt va nhau, Sếp Tổng phóng ra từ góc nào đó, nhảy chồm lên người Cố Trọng. Cố Trọng ngồi xổm giữ nó, phát hiện móng nó mắc vào quần áo của mình.
Cầm vuốt thịt của Sếp Tổng, cô quan sát kỹ, móng chân sắc nhọn lộ ra ngoài, bèn nói: "Mày nên cắt móng tay rồi Sếp ơi."
Sếp Tổng vừa nghe phải cắt móng, lập tức hoảng sợ bỏ trốn.
Cố Trọng đứng dậy nói với Lâm Thương Từ: "Lát nữa cô dụ nó giùm tôi, rồi giữ nó lại."
Lâm Thương Từ hiểu ý, xem ra nếu Cố Trọng thử dụ dỗ nó, Sếp Tổng không bị mắc lừa.
Thấy thời gian không còn sớm, Cố Trọng đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, hôm qua cô đã nhờ dì giúp việc bỏ thêm một ít nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh, nên bây giờ không thiếu thứ gì. Lâm Thương Từ nói cô nấu gì cũng được, vì cô còn đang cảm, hôm nay nghe giọng cô còn hơi khàn và ho khan. Vậy nên Cố Trọng chỉ nấu mì đơn giản, làm thêm một đĩa rau xanh và trứng xốt cà chua.
Trong lúc đó, Lâm Thương Từ chơi với Sếp Tổng ở ngoài phòng khách, Sếp Tổng được Cố Trọng nuôi trắng trẻo mập mạp, sờ rất sướng tay. Cô lấy con chuột đồ chơi mà Cố Trọng mua, kéo dây cót đặt xuống đất, nó tự động chạy đi, Sếp Tổng lập tức đuổi theo.
Sau bữa ăn tối, Cố Trọng rửa bát xong bèn cầm dụng cụ cắt móng cho mèo đi ra. Dưới ánh mắt ra hiệu của Cố Trọng, Lâm Thương Từ tóm lấy Sếp Tổng xách lên, Sếp Tổng kinh hoàng nhìn chằm chằm đồ cắt móng tay, giãy giụa không thể thoát được.
"Cắt một chút thôi mà Sếp."
Cố Trọng cầm móng mèo cắt cẩn thật, vừa cắt vừa nói: "Cô nghĩ Sếp Tổng có nhớ trước kia cô đã từng gặp nó không?"
"Hẳn là nhớ, chỉ có lần đầu tiên là nó tỏ ra lạ lẫm với tôi, cô nói nó sợ người lạ. Thế nhưng ở vòng lặp sau, khi tôi đến thì nó rất bám tôi."
"Vậy là ngay cả Sếp Tổng cũng nhớ rõ cô, chỉ riêng tôi là không nhớ."
Thật ra trước giờ Cố Trọng vẫn rất để tâm đến những "bản thân" mà mình chưa gặp. Lâm Thương Từ nỗ lực rất nhiều lần nhưng đều không thành công cứu được cô, vậy bản thân vì chuyện gì lại không hề tin tưởng cô ấy?
"Tôi thay mặt những Cố Trọng khác xin lỗi cô."
Mí mắt Lâm Thương Từ giật giật, nói: "Không sao, cô có những phản ứng đó cũng là bình thường."
Cố Trọng có suy đoán, cô nhớ câu trả lời hôm qua của đối phương, lại hỏi lần nữa: "Hôm qua tôi có hỏi cô, nếu cô chết có phải chúng ta không cần quay lại không, cô đã trả lời là không."
"Ừ, ai trong hai chúng ta chết thì vòng lặp cũng sẽ bắt đầu lại lần nữa."
Lâm Thương Từ trả lời thật sự bình tĩnh, nhưng tim Cố Trọng thắt lại.
"Vậy là cô đã từng chết?"
Trầm mặc hồi lâu, cô liếm đôi môi khô khốc hỏi: "Chết như thế nào?"
"Tự sát."
Hai từ đơn giản đánh mạnh vào tim cô, không khí xung quanh bỗng trở nên loãng hơn, cô vô thức cắn môi, nhưng thật ra dường như cô đã đoán được trước khi đối phương trả lời.
Đầu ngón tay Lâm Thương Từ gãi đầu Sếp Tổng, không nói gì thêm.
Có vẻ như cô không nên đề cập với Cố Trọng chuyện mình từng cố tử tự để kết thúc vòng tuần hoàn, nhưng đồng thời cô cũng muốn Cố Trọng biết rằng bản thân rất xem trọng việc kết thúc vòng tuần hoàn. Đã lặp lại rất nhiều lần nhưng chưa lần nào cô thả lỏng như lần này, cũng chưa từng tràn ngập hy vọng như bây giờ.
Tất cả dường như là vì Cố Trọng đến nên mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng tốt hơn.
"Tôi hứa với cô đây là lần cuối cùng."
Cố Trọng lái xe đưa Lâm Thương Từ về nhà, cô ấy nói mình thích lái xe đón gió, đặc biệt là trong khoảng thời gian từ lúc hừng đông đến rạng sáng, vì thế giới sẽ yên tĩnh và thong dong hiếm có.
Khi đi qua một tòa nhà cao tầng, Lâm Thương Từ vô thức nhìn thêm vài lần, đó là một tòa cao ốc chưa xây xong, cao đến hai mươi tầng. Lần trước cô đã chọn một tòa nhà cao và trống như thế, từng bước trèo lên, nghĩ nếu nhảy xuống mình chắc chắn sẽ chết.
Nhưng hôm đó cô đã không nhảy, vì khi cô ngồi ở rìa tòa nhà đã thấy có hai màn hình lớn trên tòa cao ốc lộng lẫy đối diện. Một bên quảng cáo kính theo dõi hay thiết bị giám sát nào đó, bên còn lại là một bức ảnh do người hâm mộ Cố Trọng làm để mừng sinh nhật cô ấy. Trên màn hình lớn là ảnh Cố Trọng đang tươi cười, bên cạnh viết số 0930 rất lớn, là sinh nhật cô ấy."
Hai màn hình lớn nhưng cô chỉ thấy màn hình của Cố Trọng.
Cứ thế nhìn Cố Trọng cho đến sáng, nhìn thấy tia nắng đầu tiên ló dạng từ đường chân trời, lúc đó cô đã nghĩ là cô thích nụ cười của Cố Trọng, thế nên cô không muốn nụ cười đó biến mất trên thế giới này.
Sau này có rất nhiều lần khi muốn bỏ cuộc, cô lại leo lên tòa nhà đó ngồi cả đêm.
Có thể nói, Cố Trọng khiến cô tuyệt vọng nhưng đồng thời cũng cho cô hy vọng.
Sau khi xuống xe, Cố Trọng không có ý định lên nhà cô ngồi chơi, Lâm Thương Từ biết vì sao tâm trạng cô ấy lại tụt dốc, nên cô gõ cửa sổ xe, khi cửa sổ hạ xuống cô đã nói với cô ấy rằng:
"Cố Trọng, cô nên cười nhiều hơn, bởi vì khi cô cười rộ lên rất đẹp."
Cố Trọng thất thần nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Thương Từ, thẳng đến đi bóng dáng đối phương biến mất sau cánh cửa.
Một câu nói có phép thuật cường đại đến cỡ nào? Có thể khiến con người thấy mất mát, vui vẻ, chán nản hay buồn bực, và cũng khiến con người có nơi hướng về. Cố Trọng có thể nhìn con chữ suy diễn nhân vật, vậy Lâm Thương Từ cũng biết dùng con chữ sáng tạo ra câu chuyện.
Sức mạnh của ngôn từ mạnh hơn bất cứ điều gì trên thế giới.
*****
Ngày 18 tháng 8, ngày phát sóng cuối cùng của [Phong hoa]
Diệp Tây Nhã đang bận nên chưa đến, cho nên người phụ trách việc Cố Trọng đi livestream vẫn Lâm Thương Từ, sau khi Cố Trọng kết thúc buổi phát sóng trực tiếp [Phong hoa], lại bắt đầu livestream đơn lẻ.
Lâm Thương Từ biết Cố Trọng trên cơ bản cũng sẽ không nói gì sai lầm, hơn nữa tự cô ấy cũng biết nghệ sĩ nên nói và không nên nói gì, cho nên cô có tập trung quan sát Cố Trọng cũng không có ích gì. Cô đến phòng vệ sinh, kết qua vòi nước trong buồng toilet lại hỏng, cô ở ngoài đi tới đi lui tìm dụng cụ ngăn nước, Cố Trọng phát hiện nên tạm thời ra khỏi điện thoại.
Cô ấy ra ngoài phòng hỏi cô có chuyện gì xảy ra, Lâm Thương Từ bèn kể lại cho Cố Trọng nghe. Cố Trọng đi vào phòng bếp lấy thùng dụng cụ cho cô.
"Cô vào lại đi, tôi tự làm được." Lâm Thương Từ chọn dụng cụ rồi nói.
Cố Trọng quay lại máy quay, tiếp tục nói chuyện cùng người hâm mộ, lúc này họ đang nhắc đến chuyện ăn uống nên Cố Trọng đề xuất quán cháo ở thành phố Tô Luân.
Một lúc sau Lâm Thương Từ mới vào phòng Cố Trọng, trong tay cô còn đang cầm hòm thuốc, do vừa rồi làm việc đã làm băng gạc thấm nước. Cô ngồi ngược máy quay, thành thục tháo băng gạc.
Cố Trọng nghiêng đầu, tầm mắt lướt qua di động, nói: "Lại đây, tôi thay giúp cho."
Lâm Thương Từ suy nghĩ, cô chỉ thạo việc tháo băng gạc chứ quấn lại là cô làm rối tung, bèn trực tiếp đưa tay qua, còn đặt lọ povidone lên bàn.
Cố Trọng vừa tháo băng cho cô, thỉnh thoảng lại liếc màn hình trả lời câu hỏi của người hâm mộ.
"Tôi tự tay thay băng cho chị bé trợ lý của mấy người đó, lần đầu làm đó nha. Sau khi học xong, nếu sau này có vai diễn trong bộ phim y học nào thì không cần học nữa, đúng không?"
Lâm Thương Từ vừa nghe hiểu ngay Cố Trọng xem mình như đối tượng thí nghiệm, xuất phát từ bản năng kháng cự bốn chữ "đối tượng thí nghiệm", cô định rút tay về nhưng đầu ngón tay lại bị giữ lại.
"Thả lỏng nào." Cố Trọng nhướng mày, Lâm Thương Từ đành phải thả lỏng để mặc cô ấy xử lý.
Cố Trọng lại tiếp tục đề tài ẩm thực vừa rồi, nói chỗ nào có món nào ngon, đồng thời còn nhờ các fans giới thiệu những món ngon đặc sản, để hôm nào giới thiệu cho Diệp Tây Nhã đi ăn.
Lâm Thương Từ nhàm chán một tay lướt điện thoại, lâu lâu lại nhìn vào tay mình tỏ ra bất an. Cũng may Cố Trọng chỉ lấy khăn giấy lau khô nước trên tay cô, sau đó dùng tăm bông thấm povidone khử trùng, cuối cùng vụng về quấn băng gạc cho cô.
Cuối cùng Cố Trọng thắt nơ bướm kết thúc, đúng lúc thời gian cũng không còn sớm nên cũng kết thúc buổi livestream.
"Đẹp không?" Cố Trọng chỉ vào nơ con bướm, cô ấy lấy chiếc điện thoại nóng hổi từ giá quay ra chụp một tấm.
"Trong phim đâu có thắt thế!"
Cố Trọng không để ý tới cô, mở Weibo đăng lên: "Chị bé trợ lý của mấy người thích nơ bướm này lắm!"
Sau đó tất cả bình luận đều là: "Gu thẩm mỹ của chị trợ lý tốt quá!"
Lâm Thương Từ cau mày, nói một câu: "Xem ra tôi đúng là không có gu thẩm mỹ."
Đẹp thì có đẹp nhưng dùng băng gạc thắt nơ bướm thấy quái dị thế nào ấy, cô không thích nổi.
- ----
Lâm Thương Từ: Quê mùa gần chết mà không dám nói