*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
"Cảm ơn." Âm thanh của Lâm Thương Từ lí nhí không khác gì muỗi kêu, chỉ vào mũi mình rồi nói: "Chỗ này của cô cũng dính khói kìa."
Cố Trọng hơi xấu hổ khẽ "A" lên, sau đó lập tức vào nhà đi về phía phòng vệ sinh.
Người đi rồi, Lâm Thương Từ nhìn lò than hít sâu một hơi.
Cô tựa vào lan can nhìn ra xa, chung cư Thanh Hòa thiết kế rất thân thiện với người sử dụng, ước chừng thiết kế ở mỗi tầng sẽ hơi khác nhau, ban công của tầng trên và tầng dưới được xây so le, để tiện cho chủ nhà nếu muốn nướng thịt sẽ thì khói dầu sẽ không bay lên ban công tầng trên.
"Sư tỷ."
Lâm Thương Từ ngước cằm lên, thấy Đường Nhứ từ trong nhà đi ra.
"Sư tỷ, chị và Cố Trọng rất thân sao?" Đường Nhứ lại bắt đầu nhiều chuyện.
Vừa rồi chỉ trong chớp mắt cô ấy vừa thấy Cố Trọng lau mặt cho sư tỷ nhà cô, hai người thật mờ ám.
"Không thân." Không thân là thật.
"Không thân mà cô ấy lau mặt cho chị?" Từ góc độ tâm lý học, đây gọi là hành vi xâm phạm không gian cá nhân, thế mà còn không thân.
Lâm Thương Từ hơi trầm ngâm, sau đó đưa tay sờ lò than rồi bôi ngón tay lên mặt Đường Nhứ. Trước khi Đường Như kịp phản ứng lại, cô đã cầm khăn giấy lau tro bụi trên mặt giúp cô ấy.
Cố Trọng ra khỏi phòng vệ sinh đúng lúc nhìn thấy cảnh này, vốn muốn chạy qua đó nhưng bước chân lại chuyển hướng về phía nhà bếp.
Nhét tờ khăn giấy đã bẩn vào tay Đường Nhứ, Lâm Thương Từ hỏi: "Hai ta thân không?"
"Không thân, quan hệ đồng nghiệp thôi."
Đường Nhứ vẫn luôn nghĩ vậy. Cô ấy và Lâm Thương Từ gặp nhau phần lớn là vì công việc, sau lưng không tâm sự với nhau, cũng không phải là mối quan hệ sẽ ra ngoài chơi cùng nhau, tết nhất lễ lạc gì cũng sẽ không nhớ đến việc gửi lời chúc cho nhau. Chỉ khi Phòng Giai Nhuế có mặt, quan hệ giữa hai người mới được xem là trên đồng nghiệp dưới bạn bè.
"Vậy đúng rồi, chúng ta không thân nhưng chị cũng có thể lau mặt giúp em, thế có vấn đề gì không?"
Đường Nhứ không biết nên phản bác làm sao.
Lâm Thương Từ thấy biểu cảm thất vọng của Đường Nhứ, cô không khỏi tủm tỉm sau đó đưa tay xoa đầu cô ấy mấy cái: "Nhưng quan hệ giữa chị và em vẫn tốt hơn so với cô ấy.
Nhưng sự chú ý của Đường Nhứ không đặt ở câu này, cô ấy tức muốn hộc máu, mắng: "Tay chị bẩn đúng không! Đúng không!"
"Ừ nhỉ, quên mất." Đúng là tay Lâm Thương Từ bẩn thật. ^^
Cố Trọng nghe thấy tiếng đùa giỡn ở xa, cô liếc nhìn qua, Phòng Giai Nhuế bỏ dở việc đang làm đi về phía hai người kia, trong phòng bếp chỉ còn lại cô và Từ Đồ Chi.
"Sao hả, em có hứng thú gia nhập với bọn họ à?" Từ Đồ Chi sắp xếp các que thịt đã xiên ngay ngắn.
Trước kia toàn là người khác xiên thịt cho cô, bây giờ tự cô xiên thịt cũng khá thú vị.
Cố Trọng lắc đầu, hỏi: "Chị và chị Phòng nói chuyện lâu đến thế là nói về việc gì?"
"Trò chuyện rất nhiều."
Từ Đồ Chi đã bày tỏ với Phòng Giai Nhuế ý muốn tái tạo lại [Phong hoa], không chỉ đơn giản là phục chế lại, mà còn muốn vượt bậc. Tuy nhiên Phòng Giai Nhuế có phần do dự. Suy cho cùng, một kịch bản gốc hay không thể trau chuốt trong khoảng thời gian ngắn, chưa kể còn phải hợp với thị hiếu của khán giả. Phòng Giai Nhuế cũng nói rõ, có thể khi đang viết kịch bản thì khán giả đúng là rất thích thể loại này, nhưng viết xong, kêu gọi đầu tư, tìm kiếm đội ngũ quay phim, tuyển diễn viên, chưa kể quá trình quay không hề ngắn, sao đó còn hậu kỳ và xét duyệt,... Toàn bộ quá trình, không có bộ phim nào không tốn mất hai ba năm, mà trong hai ba năm đó rất nhiều thứ đã thay đổi, đương nhiên cũng bao gồm thị hiếu của khán giả.
Tuy nhiên Từ Đồ Chi không nghĩ vậy, đi theo con đường người khác đi đúng là an toàn nhưng lại thiếu đi sự mới mẻ, rất nhiều thời điểm khán giả chỉ muốn cảm giác mới lạ. Một bộ phim chưa từng được sản xuất có thể nhanh chóng thu hút sự chú ý của công chúng, nhưng đồng thời rủi ro cũng rất cao.
Đầu tư vào ngành giải trí xưa nay vốn là một canh bạc.
Cược xem bộ phim đó có bật lên không, cược xem ai đó có bị hạ bệ không.
"Theo chị thấy, việc hiện giờ em nên làm là duy trì mức độ nổi tiếng hiện tại, sau đó lại đạt được một tầm cao mới." Từ Đồ Chi thấy ba người kia vẫn còn ở bên ngoài nói chuyện, cô ấy hơi nghiêng người, nói: "Chị bật mí trước cho em một chuyện, em có trong danh sách ứng tuyển cho vai chính [Liễu Vô Ương]."
"Mặc dù bây giờ em nhờ Nhan Như Ngọc trở nên nổi tiếng, nhưng em không được quên số lượng nghệ sĩ chỉ dựa vào một tác phẩm bật lên rồi biến mất cũng không ít. Cho nên mới nói nếu dựa dẫm vào Nhan Như Ngọc quá lâu, em sẽ không tiến xa được, nhưng nếu sau Nhan Như Ngọc là Liễu Vô Ương thì khó mà nói trước."
"Vậy chị cũng nghĩ em hẳn nên chọn Liễu Vô Ương phải không?" Cố Trọng lắc lắc vai, xâu xiên nướng cuối cùng.
"Cố Trọng, em không có quyền lựa chọn."
Với các đại IP lớn như [Liễu Vô Ương], Cố Trọng chắc chắn là bên phía "được chọn". Thân là bà chủ của Cố Trọng, việc Từ Đồ Chi có thể làm chỉ là cố gắng tranh thủ, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay người khác.
"Vậy em cũng tiết lộ cho chị một chuyện! Vai Liễu Vô Ương này đã định sẵn là của em, hơn nữa em còn có quyền lựa chọn." Cố Trọng lộ ra nụ cười mê người,
Cố Trọng tháo bao tay dùng một lần ra, đem đĩa đầy xiên nướng ra ngoài.
Từ Đồ Chi cầm một đĩa khác đi sau cô, nhanh chóng đi đến cạnh Cố Trọng, thì thầm bên tai cô: "Có phải em biết tin nội bộ nào không."
"Có, nhưng không nói cho chị biết đâu." Cố Trọng thần bí khó lường khiến Từ Đồ Chi hoang mang.
Cô ấy là bà chủ mà, có tin nội bộ nào mà cô ấy lại không biết?
Năm người mỗi người chọn một chỗ rồi ngồi xuống, Lâm Thương Từ chủ động đặt xiên thịt lên vỉ nướng, hơn nữa còn đứng một bên chuẩn bị nướng, còn Từ Đồ Chi ngồi chính giữa, rất có phong thái sếp lớn mở họp.
"Trước hết, hôm nay là sinh nhật tôi vậy đầu tiên là chúc tôi sinh nhật vui vẻ."
"Tiếp theo, hẳn chị Phòng cũng đã nói cho mọi người biết lý do tôi tìm mọi người rồi đúng không?" Từ Đồ Chi đưa mắt nhìn Phòng Giai Nhuế, thấy đối phương gật gật đầu lúc này mới nói tiếp: "Tôi thì không vội, dù sao Cố Trọng còn ở công ty tôi thêm mười năm......"
"Sang năm chấm dứt hợp đồng." Cố Trọng không thèm nể mặt.
Cô nổi rồi, cô có quyền lựa chọn, ký tiếp hay không là do cô định đoạt.
"Em chấm dứt hay không chúng ta nói sau." Từ Đồ Chi thong dong nhấp một ngụm rượu, lại tiếp tục: "Dù sao mọi người cứ thong thả viết kịch bản, chỉ cần trước khi bé Cố này có nếp nhăn cho tôi kết quả là được."
Phòng Giai Nhuế khoanh tay, cảm thán: "Em ấy mà có nếp nhăn cũng là chuyện sau tuổi bốn mươi."
Nữ minh tinh nhiều tiền nên không dễ mà có nếp nhăn đâu.
"Không lâu đến vậy chứ!?" Từ Đồ Chi lén nhìn Phòng Giai Nhuế, trong lòng đột nhiên cảm thấy có thể bà ấy thật sự sẽ định "mười năm mài kiếm", đành phải bất ngờ thay đổi: "Được rồi, nhiều nhất là hai năm, nghiệp diễn của nghệ sĩ nữ rất ngắn, không thể chờ lâu."
*Thập niên ma kiếm, nhất kiếm kinh hồng: Mười năm mài kiếm một kiếm ngút trời. Ý chỉ làm một việc xuyên suốt một thời gian dài, khi xuất hiện khiến người khác phải trầm trồ kinh ngạc.
Cô ấy tính toán kỹ lưỡng, hiện giờ [Liễu Vô Ương] còn đang ở khâu lựa chọn biên kịch, vì đã có sẵn nguyên tác nên nếu nhanh chóng thì trong vòng ba tháng sẽ viết xong kịch bản. Nếu mọi việc suôn sẻ sang năm là có thể khởi quay, quá trình quay phim ra đâu vào đấy hết thì cũng phải bốn, năm tháng, sau đó còn chỉnh sửa hậu kỳ và xét duyệt, hẳn xuân năm sau là có thể phát sóng. Ngay sau đó lập tức sẽ có kịch bản mà "Trúc Mộng tam hiệp" viết riêng cho Cố Trọng, đến lúc đó Cố Trọng thống trị nửa bầu trời, khó mà nói nổi.
"Giá cả bên tôi đắt lắm đó." Phòng Giai Nhuế mượn cơ hội nâng giá.
"Chuyện đó ta nói sau."
Cố Trọng thấy bà chủ hai bên "cô đến tôi đi" ai cũng có suy nghĩ riêng, cô bèn đứng dậy phụ giúp Lâm Thương Từ nướng thịt.
Chuyện kịch bản thật ra cô không để tâm mấy, mục đích cô sắp xếp buổi gặp hôm nay chỉ vì muốn có cơ hội trò chuyện với Lâm Thương Từ.
"Lâm Thương Từ." Nghe thấy cô gọi, Lâm Thương Từ chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi lại đưa mắt nhìn xiên nướng.
"Ừm...... Tôi nghĩ kỹ rồi." Cố Trọng dừng một chút, thấy đối phương không phản ứng nên chỉ đành tiếp tục nói: "Tôi sẽ đến phố Duyên Thành vào ngày 8 tháng 8."
"Vậy là cô từ bỏ Liễu Vô Ương?" Giọng điệu Lâm Thương Từ không nhiều cảm xúc, vì không liên quan đến cô ấy.
"Không, Liễu Vô Ương vẫn là của tôi." Cô muốn tất cả không bỏ thứ nào.
"Tôi đã thử rất nhiều lần, cách duy nhất cô không bị vu khống là không đi vào ngày đó, ngoài ra cũng ít tiếp xúc với tôi." Lật xiên nướng, Lâm Thương Từ rải gia vị lên.
"Tại sao?" Vừa mới hỏi tại sao xong, Cố Trọng chợt hiểu ra.
Nếu cô nhất định sẽ bị vu khống, vậy thì dựa trên việc lần trước bị bịa đặt là chim hoàng yến của Từ Đồ Chi, có nghĩa đối tượng bị bôi nhọ cùng cô có thể thay đổi tùy theo tình hình.
"Hai chúng ta chẳng lẽ từng bị vu oan sao?" Cố Trọng chỉ ngón tay qua lại giữa mình và Lâm Thương Từ. Thấy Lâm Thương Từ trầm mặc không lên tiếng, cho là đã đúng trăm phần trăm, thế lại hỏi: "Họ đã nói gì?"
Qua hồi lâu, Lâm Thương Từ mới nhả ra được một câu: "Yêu nhau, khó lòng kìm nổi, ôm nhau nồng nhiệt."
Tuy nhiên Cố Trọng không tập trung vào chuyện này.
"Vì sao chúng ta lại ôm nhau?"
"Hả?" Lâm Thương Từ choáng váng, cuối cùng cô ấy cũng chịu ngẩng đầu, nhìn Cố Trọng đứng cạnh lộ vẻ tò mò. Sau đó Lâm Thương Từ nhanh chóng nghiêng đầu qua một bên, nói: "Do suýt bị ngã nên cô đỡ tôi."
Cố Trọng gật đầu, làm cô hết hồn à! Cô suýt đã nghĩ cô và Lâm Thương Từ ở những vòng lặp khác còn có một mối quan hệ đặc biệt, "trên tình bạn dưới tình yêu" đồ đó!
Sau khi bình ổn, Cố Trọng dời chủ đề về lại phố Duyên Thành.
"Ngày 8 đối với tôi rất quan trọng, tôi bắt buộc phải đi. Tôi cũng muốn cứu cô gái đó, nhưng đồng thời cũng không muốn bị đổ oan chuyện ngủ với fans. Cho nên tôi muốn thử xem có thể bắt được cái tên săn ảnh chụp kia không." Cuối cùng, cô lại bổ sung một câu: "Cô đi cùng tôi."
Trước giờ cô luôn đi mà không nói cho ai biết, nếu nhất định phải mang theo một người thì cũng chỉ có mỗi Lâm Thương Từ là thích hợp nhất.
"Cô quá tham lam, cô muốn tất cả." Lâm Thương Từ cũng từng nghĩ muốn tất cả, nhưng rồi nhận ra chỉ có một mình, căn bản không đủ năng lực để chiếm lấy tất cả.
Cố Trọng hỏi lại: "Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ vậy sao? Tất cả đều muốn."
Rất nhiều hình ảnh chợt hiện lên trong đầu Lâm Thương Từ, cô nỉ non: "Có nghĩ, nhưng không cáng đáng nổi."
Như là từ rất lâu, cô đã hiểu có một số thứ dù có cố gắng phấn đấu thế nào, nếu không phải của mình là đã chú định không phải của mình.
"Không nên nghĩ mà phải làm." Giọng Cố Trọng nhẹ nhàng mong manh, như thể chỉ muốn mình cô nghe được những lời này.
Lâm Thương Từ đã học cách buông bỏ từ lâu, vì biết không hề có phần thắng. Nhưng Cố Trọng lại nói với cô rằng: "Có lẽ cô sẽ thất bại, nhưng tất cả mọi người sẽ biết cô muốn gì." Cho nên Cố Trọng cũng không kiêng dè việc người khác biết dã tâm muốn nổi tiếng của mình.
Trước giờ Lâm Thương Từ muốn gì cũng chỉ đặt ở trong lòng, có lẽ vì từng có trải nghiệm tồi tệ đã khiến cô cảm thấy chỉ có giấu kín mọi chuyện mới là lựa chọn hoàn hảo. Ít nhất người khác không biết thì sẽ không dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, bởi vì sự đồng cảm đó chỉ khiến cô đau đớn hơn. Khiến việc cô không biết tự lượng sức đi giúp đỡ trở nên lố bịch, so với thất bại còn khó chịu hơn.
"Đây là lần cuối cùng, cả tôi và cô đều sẽ không có cơ hội lựa chọn lần thứ hai. Vì sao không thử cố gắng, để mọi người có thể lựa chọn tốt hơn."
Lâm Thương Từ nhìn những xiên thịt sắp cháy, cô nhấc lên bỏ lên đĩa.
"Tôi đi cùng cô."
- ----
Cố Trọng: Đây là lần cuối, sẽ không còn cơ hội lần hai
Tác giả: Con ơi, má mới viết đến chương hai nhăm, còn một quãng đường dài để đến "lần cuối cùng" của con lắm.
Cố Trọng: