"Con cần gì phải để ông ấy đến? Đến lúc đó để ông nội, ông ngoại, hoặc cậu con thay thế là được rồi."
Câu trả lời của Tô Vãn không cần phải suy nghĩ lâu.
Tô Chấn thì một lòng chỉ tốt với mẹ con Đỗ Vi Vi, lòng thiên vị đến nỗi chệch cả ra ngoài dải Ngân Hà.
Cô còn chịu gọi ông ta là "bố" đã là khá có hiếu rồi.
Thực ra, Lâm Nhiễm Nguyệt cũng không muốn để Tô Chấn tham gia, nhưng chuyện này phải do con gái quyết định.
Nghe con gái nói vậy, bà yên tâm hẳn.
Lâm Nhiễm Nguyệt: "Nếu Tô Chấn đến, chắc chắn sẽ dẫn Đỗ Vi Vi theo. Hiện tại, ông ấy đang sống cùng với cô ta, tình cảm hai người khá dính, mẹ cảm thấy hai người họ cũng sắp kết hôn rồi. Nhưng ông nội của con không chấp nhận Đỗ Vi Vi, nên trong thời gian tới, cô ta không vào được cửa nhà họ Tô đâu."
Tô Vãn ngạc nhiên: "Hai người đó nhanh thật đấy, con cứ nghĩ Đỗ Vi Vi sẽ còn dây dưa ông ấy thêm một thời gian nữa."
Lâm Nhiễm Nguyệt: "Mẹ cũng nghĩ thế, có lẽ vì thấy Tô Chấn thường xuyên đến nhà họ Lâm ở Khu Hai, nên cô ta cuống lên?"
Tô Vãn nghĩ lại, cũng có thể là nguyên nhân này.
Nhưng nghĩ đến chuyện bố cô đến nhà họ Lâm là vì muốn níu kéo mẹ cô – Lâm Nhiễm Nguyệt.
Tô Vãn cảm thấy thật sảng khoái.
Giờ mới biết đuổi theo vợ là khổ sao?
Sao không nghĩ sớm hơn đi!
Tô Vãn không hề biết rằng, việc Đỗ Vi Vi có thể nhanh chóng ở bên Tô Chấn ngoài việc vì ông ấy thường xuyên muốn níu kéo Lâm Nhiễm Nguyệt, khiến Đỗ Vi Vi cảm thấy bất an.
Một nguyên nhân quan trọng hơn là sau lần bị bắt giữ, cô ta đã hoảng sợ suốt 48 tiếng!
Khi được thả ra, chính Tô Chấn đến đón cô, và cô đã lao vào lòng ông ta mà khóc.
Cô ta giờ đã không còn gì cả.
Nếu mất luôn cả Tô Chấn, thì sau này coi như cuộc đời cô ta hoàn toàn sụp đổ!
Bởi vì giữ được Tô Chấn, cô ta sẽ có cơ hội nắm lấy chuỗi nhà hàng của gia đình họ Tô.
Còn có thể bám vào mối quan hệ với Cố Chỉ huy, mà giữ được Cố Chỉ huy thì cũng tương đương với việc có quan hệ thân thích với hoàng gia rồi!
Thế thì còn gì phải sợ nữa?
Vì thế, Đỗ Vi Vi cùng với Tô Chấn - người lúc ấy tâm trạng cũng không tốt, về nơi ở của mình.
Cô ta tựa vào lòng ông, kể lể nỗi sợ hãi những ngày qua, và đúng như dự đoán, nhìn thấy ánh mắt đau lòng của ông.
Cuối cùng, Đỗ Vi Vi ôm lấy cổ Tô Chấn, ánh mắt tràn đầy hy vọng, "A Chấn, trước đây anh từng nói sẽ bảo vệ mẹ con em suốt đời, lời đó còn giữ nguyên chứ?"
"Còn."
"Vậy... chúng ta kết hôn đi."
Nghe câu nói này, Tô Chấn ngẩn người.
Đây vốn là câu nói mà ông đã mong đợi bấy lâu nay.
Nếu không có sự cố đó, hai người vốn dĩ đã nên là vợ chồng, sống hạnh phúc bên nhau.
Nhưng câu nói mà ông đã mong chờ bao năm qua, khi thật sự nghe thấy, Tô Chấn phát hiện ra, bản thân không có cảm giác vui sướng đến c.h.ế.t đi sống lại như trong tưởng tượng.
Tất nhiên, ông vẫn thấy vui.
Sự si tình bao năm cuối cùng cũng được đáp lại.
Nhưng chỉ là như vậy thôi, không có gì thêm.
Ngay lúc đó, khi nhìn vào đôi mắt đầy hy vọng của Đỗ Vi Vi, Tô Chấn bỗng nhớ đến hình ảnh Lâm Nhiễm Nguyệt, người có tính khí nóng nảy nhưng rạng ngời như một đóa hồng đỏ.
Thực ra về nhan sắc, Lâm Nhiễm Nguyệt đẹp hơn Đỗ Vi Vi, nhưng bà lại nóng tính, không dịu dàng chu đáo như Đỗ Vi Vi.
Tô Chấn chần chừ một chút, rồi mới nói: "Vi Vi, chuyện này không cần vội, lần này em bị bắt đi là vì lý do gì, để anh đi hỏi người ta xem sao."
Thấy ông không đồng ý ngay, Đỗ Vi Vi hơi bất ngờ.
Nhưng cô ta tâm cơ sâu sắc, biết nếu tiếp tục hỏi tới, có thể sẽ khiến Tô Chấn cảm thấy phiền.
Vì vậy cô không đề cập đến chuyện kết hôn nữa.
Dù sao Tô Chấn không nói là sẽ lập tức kết hôn, nhưng dưới sự dịu dàng của cô, ông đã ở lại.
Hai người sống với nhau như vợ chồng thật sự.
Đỗ Vi Vi là người rất thận trọng, cô biết Tô Chấn vẫn còn lưỡng lự với việc kết hôn, nên trong thời gian sống chung, cô hết sức đối xử dịu dàng với ông.
Cô đặt mua nhiều nguyên liệu nấu ăn trên mạng, sau đó khéo léo gợi ý để Tô Chấn nấu một bữa đại tiệc.
Đỗ Vi Vi cười nói: "Hôm nay Tiểu Mạn kết thúc huấn luyện quân sự, sẽ được nghỉ vài ngày, em đã nhắn tin cho con bé rồi, đến lúc đó chúng ta đi đón nó về nhà, cả nhà mình sẽ có một bữa ăn lớn để chúc mừng."
Động tác cắt rau của Tô Chấn đột ngột khựng lại.
Tiểu Mạn kết thúc huấn luyện quân sự rồi sao?
Vậy có nghĩa là Tiểu Vãn cũng kết thúc huấn luyện quân sự rồi?
Tô Chấn đột ngột nói: "Em cắt rau trước đi, anh đi gọi một cuộc điện thoại."
Nụ cười dịu dàng trên mặt Đỗ Vi Vi thoáng khựng lại, nhưng cô ta vẫn dịu dàng gật đầu, "Được mà, em cắt rau, nhưng nấu thì phải là anh nhé, đồ ăn anh làm là ngon nhất."
Tô Chấn mỉm cười nhẹ, cúi xuống hôn cô một cái, rồi quay người lau tay sạch sẽ và đi ra ngoài.
Đợi đến khi ông vào phòng làm việc, gương mặt của Đỗ Vi Vi lập tức trầm xuống, ánh mắt trở nên sắc lạnh đầy toan tính.
Mặc dù khoảng thời gian này, Tô Chấn luôn ở bên cạnh cô ta.
Nhưng cô ta luôn có cảm giác người đàn ông này không hề tập trung.
Mỗi khi cô ẩn ý nhắc đến chuyện kết hôn, ông lại chuyển chủ đề, nói về chuyện khác.
Điều này khiến Đỗ Vi Vi cảm thấy trong lòng càng bất an.
Tô Chấn thực ra biết rằng Đỗ Vi Vi đang nôn nóng muốn kết hôn với ông, nhưng không hiểu sao, ông lại có một cảm giác muốn chờ thêm chút nữa.
Thực ra, ông cũng không biết mình đang chờ điều gì.
Khi nghe tin con gái Tiểu Vãn đã kết thúc huấn luyện quân sự và bây giờ có thể liên lạc qua mạng, Tô Chấn cuối cùng nhớ ra, mình phải hỏi cho ra nhẽ chuyện này với Tiểu Vãn.
Tại sao lại nhờ Cố Chỉ huy giúp đỡ, để thông qua cái đơn ly hôn ép buộc kia!
Nếu không phải Tiểu Vãn chen vào, thì giờ ông và Lâm Nhiễm Nguyệt đã không ly hôn!
Con nhà ai mà không mong cha mẹ hạnh phúc chứ?
Sao ông lại có thể sinh ra đứa con gái vô tình như vậy!
Khi cuộc gọi từ Tô Chấn tới, Tô Vãn vừa kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ.
Cô vừa nói chuyện xong nên cảm thấy hơi khát, liền nhấp từng ngụm nhỏ sữa ấm.
Thực ra Tô Vãn cũng đoán được lý do bố cô tìm cô.
Chẳng qua là muốn nói chuyện về việc ly hôn ép buộc thôi.
Chuyện này, chỉ cần Tô Chấn không quá ngốc, cũng sẽ nhận ra Cố Chỉ huy đã đóng vai trò quan trọng trong đó.
Còn chuyện Tô Chấn không dám đi tìm Cố Tướng Quân... ông có dám sao?
Tô Chấn không dám, nên đến tìm cô con gái của mình, để tìm chỗ trút giận.
Nhưng, tính khí của phụ nữ mang thai không dễ chịu chút nào.
Ồ, có lẽ cũng chưa ai nói cho Tô Chấn biết rằng cô đã mang thai rồi.
Phụ nữ mang thai mà, ở trước mặt Cố Chỉ huy cô còn có thể bướng bỉnh, huống hồ là với người cha đã làm bao nhiêu chuyện sai lầm – Tô Chấn?
Vì thế, Tô Vãn liền từ chối cuộc gọi, không nhận.
Gương mặt Tô Chấn tối sầm lại, dù ông muốn hỏi tội con gái về chuyện này, nhưng cũng hi vọng cô sẽ nói giúp ông với Lâm Nhiễm Nguyệt để hai người có thể tái hôn.
Đã kết hôn hơn hai mươi năm trời, sao có thể nói ly hôn là ly hôn ngay?
Người đâu phải cỏ cây, làm sao có thể không có tình cảm chứ?
Giờ đây, Tô Chấn còn chẳng dám quay về căn phòng ngủ cũ của hai người, bởi vì nhìn căn phòng trống trải ấy, ông lại thấy đau lòng.
Tô Chấn biết, Lâm Nhiễm Nguyệt bình thường thân thiết nhất với con gái Tô Vãn.
Nếu Tô Vãn khuyên, chắc chắn Lâm Nhiễm Nguyệt sẽ nghe ít nhiều.
Thế mà, con bé này lại không chịu nghe điện thoại của ông!
Tô Chấn tức đến thở phì phò, bực tức đập vỡ cái bình hoa bên cạnh xuống sàn!
Sàn nhà được trải thảm dày, bình hoa đập xuống không vỡ, mà lăn vài vòng, đập vào tường rồi lại lăn về phía chân Tô Chấn.
Tô Chấn vẫn đang giận sôi sục!
Ông liền đá mạnh cái bình hoa, và rồi...
"A!!!"