Trong đầu Tô Vãn thoáng qua hình ảnh A Tước vừa khóc vừa hôn mình, đôi tai nóng bừng.

Cô khẽ nói: "Cháu thích mà."

Chỉ là tiếc rằng, thích nhưng không dám yêu.

Ông nội Tô nhìn vào ánh mắt cháu gái, phát hiện đối phương thực sự thích người kia, nhưng cô lại không nói ra thân phận của anh ta. Ông thử hỏi: "Có phải điều kiện của đối phương không ra gì, sau này phải để cháu nuôi anh ta không?"

Tô Vãn: "..."

Ông nội của cháu ơi, thân phận của anh ta không phải là không ra gì.

Mà là quá lớn, chỉ cần ho một cái thôi cũng đủ làm sập tiệm nhà mình!

Với tâm trạng phức tạp, Tô Vãn đành cắn răng gật đầu.

Nhưng ông nội Tô lại mỉm cười tự tin nói: "Đó không phải vấn đề lớn, nhà họ Tô chúng ta không thiếu sức nuôi anh ta."

Tô Vãn: "..."

Ông nội, ông quá tự tin rồi!

Nhà họ Tô có giàu đến đâu cũng không đủ sức nuôi nổi vị tổng chỉ huy số một của liên bang!

Ông nội Tô không nói thêm về việc này, ông nhấp thêm một ngụm trà rồi nói: "Nhà họ Tô chúng ta sắp mở chi nhánh ở khu vực thứ nhất. Không có gì bất ngờ thì chi nhánh này sẽ là lớn nhất trong tất cả các chi nhánh. Sắp tới, cháu và Tô Mạn đều sẽ vào học ở Đại học Đế quốc. Cha con có ý định để con bé vào tiếp quản và học tập."

Khi nói câu này, ông nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Tô Vãn.

Tô Vãn không thay đổi sắc mặt, cô chỉ bình tĩnh hỏi: "Lý do của cha là gì ạ?"



"Thân thể con không khỏe, còn Tô Mạn thì tỉ mỉ, làm việc cẩn thận."

Tô Vãn bật cười: "Đúng là phong cách của cha cháu. Ông nội, vậy ông thấy thế nào?"

Thái độ điềm tĩnh của cháu gái khiến ông nội Tô cảm thấy rất hài lòng.

Thực ra ông đã quan sát cháu gái từ lâu, trước đây đúng là cô yếu ớt, lại hôn mê suốt năm năm, sau đó cô luôn ở nhà, chẳng quan tâm đến việc bên ngoài.

Cháu trai lớn của ông sau này sẽ vào quân đội, cháu trai thứ hai chỉ thích ca hát, suốt ngày đắm mình trong giới giải trí, còn về phần Tô Mạn...

Ông nội Tô đặt chén trà trống không trước mặt Tô Vãn, nói: "Con bé Tô Mạn cũng khá, nhưng nhà hàng họ Tô là của nhà họ Tô chúng ta."

Ý ngầm là: có thể cưng chiều, có thể nuôi, có thể đối xử tốt, nhưng nhà hàng của họ Tô, cháu chỉ là con nuôi, không được đụng vào.

Tô Vãn hơi bất ngờ, nhưng cũng hợp lý.

Ông nội cô rõ ràng hơn cha Tô Chấn rất nhiều, nếu không thì đã không thể mở rộng chuỗi nhà hàng họ Tô ra khắp các khu vực.

Tô Vãn mỉm cười: "Ông nội, nếu ông giao chi nhánh ở khu vực thứ nhất cho cháu, cháu sẽ không làm ông thất vọng."

"Được rồi, bé Vãn, ông chờ xem biểu hiện của cháu."

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của ông nội, Tô Vãn cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô đã sớm biết cha mình thiên vị, nhưng may mắn là ông nội đứng về phía cô.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện của Cố Tước, cô lại cảm thấy nhức đầu.



Nhìn vào quang não, bên cạnh thông tin cá nhân của mình là tên của người phối ngẫu, lòng Tô Vãn đột nhiên u ám.

Đúng là phiền toái!

Đối phương không gửi bất kỳ tin nhắn nào, làm Tô Vãn cảm thấy như mình đang có thanh kiếm Damocles treo lơ lửng trên đầu.

Khiến cô vô cùng lo lắng.

Đúng lúc này, quang não bất ngờ phát ra tiếng "tít", làm Tô Vãn giật mình.

Cô nghĩ đó là Cố Tước gọi đến!

Tô Vãn vội chạy nhanh vào phòng, đóng cửa lại, sau đó mới kiểm tra quang não.

Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, biểu cảm của cô lập tức lạnh xuống.

Rồi cô không chút biểu cảm mà nhấn từ chối cuộc gọi.

Vì đó là cuộc gọi của Hách Dịch Thường.

Lúc này, Tô Vãn chỉ nghĩ đến Cố Tước, nghĩ đến việc khai giảng và mở chi nhánh ở khu vực thứ nhất.

Cô không có thời gian để bận tâm đến tên khoai thối này!

Nhưng Hách Dịch Thường dường như rất kiên trì, liên tục gọi đến.

Phát hiện Tô Vãn không nghe máy, anh ta liền gửi tin nhắn.

Hách Dịch Thường: Tiểu Vãn, em nghe máy đi, chuyện liên quan đến nhà hàng của em đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play