Lúc này Dung Yên nghiêng đầu nhìn Hứa Phong, trên mặt để lộ nụ cười mịt mờ.
"Cô lại sắp thua rồi." Cô ta nói.
"Cô không sợ bọn họ điều tra phát hiện tất cả đều là do cô tự biên tự diễn à?"
"Ha." Nghe vậy, Dung Yên xùy cười thành tiếng: "Có nhà họ Dung ở đây, bọn họ không tra ra được đâu, nhiều năm trôi qua không phải luôn là như thế sao?"
Dứt lời, cô ta nhướng mày với Hứa Phong, nở một nụ cười ngọt ngào.
Người bị cô ta thuê phía sau kia lại kéo cô ta ra ngoài vách núi hơn.
"Anh Văn ạ, nếu anh không hạ được quyết tâm, vậy thì bọn họ đành quyết định thay anh vậy."
"Văn Ý, cứu em." Cả người Dung Yên đã gần như sắp ngã xuống, cô ta lại bắt đầu liên tục gọi tên Văn Ý, nước mắt như làm nhòe đi khuôn mặt vốn tái nhợt của cô ta.
Văn Ý siết chặt nắm tay, đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng cho lũ bắt cóc: "Tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày."
"Đừng lảm nhảm, mau lựa chọn đi."
Lại một tiếng thét to như rạch phá bầu trời, mắt thấy Dung Yên sắp ngã xuống vách núi, cuối cùng Văn Ý buông lỏng nắm tay, đau đớn nhìn về phía Hứa Phong.
Hắn hỏi Hứa Phong: "Tiểu Phong, lần này cũng là cô làm ra ư?"
"Không cần tiền, chỉ bắt tôi chọn, cô đang muốn chứng minh ai có địa vị quan trọng hơn trong lòng tôi sao?"
Dứt lời, hắn nở nụ cười tự giễu: "Tôi dung túng cô nhiều lần lắm rồi, lần này không thể để cô tiếp tục làm chuyện sai trái nữa."
Hoàn toàn không chút bất ngờ khi Văn Ý lựa chọn Dung Yên.
Trong khoảnh khắc đó, mọi nơi như tĩnh lặng.
Tống Nhiên bị người ngăn cản lập tức lao tới đ.ấ.m thẳng mặt Văn Ý, còn Dung Yên thì nở nụ cười của kẻ chiến thắng với Hứa Phong.
"Tạm biệt nhé." Cô ta nói vậy rồi chậm rãi đi tới chỗ Văn Ý.
Mà người luôn kèm chặt Hứa Phong cũng thả lỏng tay.
Văn Ý thấy vậy, không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Hứa Phong, đừng dùng mấy thủ đoạn ngây thơ này để thử thách tôi nữa."
Nhưng câu nói này lập tức mắc kẹt trong cổ họng hắn.
Bởi Hứa Phong đã chủ động lùi ra sau, đứng ngay bên vách núi, chỉ cần Hứa Phong lùi thêm một bước nữa là sẽ ngã xuống, chìm vào biển sâu bên dưới.
"Tiểu Phong?" Văn Ý run rẩy hô tên Hứa Phong.
"Chị! Chị đừng tìm c.h.ế.t vì kẻ như thế mà!" Tống Nhiên bị đè xuống đất lúc này nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói: "Chị trở về đi chị, sau này chúng ta cùng nhau sống. Lúc trước em sai rồi, không nên vì ghen tị mà trốn tránh chị, không nên tặng chị cho tên cặn bã này."
Nhưng Hứa Phong thì chỉ khẽ lắc đầu, bình tĩnh nhìn bọn họ.
"Văn Ý, đây là lần thứ một trăm lẻ một."
"Gì cơ?"
"Lần thứ một trăm lẻ một anh vì Dung Yên bỏ rơi tôi. Trước kia Hứa Phong tôi từng thật lòng yêu anh, trong một trăm lẻ một lần đó, phàm có một lần anh lựa chọn kiên định tin tưởng tôi, chúng ta đã không đi tới ngày hôm nay."
Hứa Phong vừa nói vừa nhìn hắn dần trở nên bối rối, trong lòng cũng dần trào lên sự khoái trá.
Ngay sau đó Hứa Phong chuyển mắt sang nhìn Dung Yên: "Có lẽ cô không biết, tôi còn để lại một món quà cho các người đấy."
Hứa Phong chỉ vào chiếc cúc áo thứ hai trên n.g.ự.c mình: "Chỗ này, là camera lỗ châm, tất cả mọi hành vi cử chỉ của cô vừa rồi đều đã bị phát trực tiếp lên mạng rồi."
Hứa Phong muốn về nhà, nhưng không muốn phải gánh chịu bêu danh.
Những ấm ức Hứa Phong phải chịu mấy năm qua thật sự quá khắc sâu, khiến cô không muốn dù đã rời đi mà vẫn bị nói là kẻ trộm.
Rõ ràng lúc ban đầu Hứa Phong lòng đầy thiện ý với thế giới này, với tất cả mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT