Khi khóc xong ngẩng đầu lên, đôi mắt đã sưng húp gần như hai quả óc chó. Lấy điện thoại ra dùng camera soi thử, trong màn hình là một con thỏ mắt đỏ trông như đã chịu đủ tủi hờn. Lâm Mẫn nhìn bản thân mà không khỏi cảm thấy không còn mặt mũi, đành đưa tay xoa trán. Cậu định nhân lúc không ai để ý mà rời đi, nhưng vừa quay người lại, liền chạm mặt người phía sau.
Cả hai đều ngây người.
Cố Lạc đã chú ý đến tình hình bên này từ trước. Là người từng nhận được “quà ra mắt” của HLV đội mình, có thể nói, anh thật sự vô cùng hiểu cảm giác uất nghẹn muốn khóc này. Trong tay cầm sẵn khăn giấy, ngẩn người một lát rồi đưa ra: “Lau nước mắt đi?”
Khi nãy khóc Lâm Mẫn còn không cảm giác gì, nhưng nghe thấy câu đó thì mặt đột nhiên nóng bừng, nhận khăn rồi vụng về lau qua mặt: “Cảm ơn...”
Cố Lạc: “Muốn về BK à? Tôi biết xe của đội ở đâu, để tôi đưa cậu qua đó nhé?”
Lâm Mẫn bây giờ chỉ muốn biến mất ngay tại chỗ, gương mặt gượng gạo hơn: “Không cần, tôi tự đi được.”
Cố Lạc nhận ra vẻ lúng túng của đối phương, ngay lập tức bất ngờ vì gặp người còn ngại ngùng hơn mình, nghĩ một lúc rồi bắt chước giọng điệu khích lệ của Lâm Diên: “Này, cậu không cần phải ngại đâu. Thật ra cậu trông cũng... khá dễ thương.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT