“Biết thì tốt.” Lâm Diên thầm khen ngợi tính chuyên nghiệp của nhân viên, sau đó cố gắng che giấu bằng cách khẽ ho một tiếng: “Là thế này, gần đây có vài chuyện không tiện nói với người quen, mà cứ im lặng mãi thì lại khó chịu, nên mới nghĩ thử dịch vụ mới này. Vậy... anh có thể trò chuyện cùng tôi không?”
Nghe đến đây, Cảnh Nguyên Châu đã hiểu ngay rằng đối phương nhận nhầm người rồi.
Theo lý thì anh nên nhắc nhở người kia, nhưng không hiểu sao lại nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừ, chuyện gì vậy?”
Vì chuyện này liên quan đến thể diện của mình, Lâm Diên suy nghĩ một chút rồi tìm một cách mở đầu thích hợp nhất mà cậu có thể nghĩ ra: “Là thế này, tôi có một người bạn...”
Cảnh Nguyên Châu dựa vào ghế, một tay lơ đễnh uống trà trong khi nghe.
Lâm Diên tiếp tục: “Người bạn đó có một đêm uống quá chén, khi đang một mình ngoài đường thì gặp phải một gã đàn ông.”
Cảnh Nguyên Châu khẽ ngừng tay khi đang cầm tách trà.
Lâm Diên nói tiếp, giọng càng thêm phẫn nộ: “Không ngờ rằng tên cặn bã này lại thèm thuồng nhan sắc của bạn tôi! Hắn lợi dụng lúc bạn tôi đang mơ màng, kéo đi mở phòng khách sạn!”
Cảnh Nguyên Châu: “…”
Lâm Diên càng kể càng kích động: “Nhưng đó chưa phải điều tồi tệ nhất. Anh có biết điều kinh khủng hơn là gì không?”
Cảnh Nguyên Châu: “… Là gì?”
“Điều tồi tệ nhất là sau chuyện đó, tên cặn bã này không chịu trách nhiệm, chỉ để lại đúng 1 hào cho bạn tôi làm phí chia tay!” Lâm Diên vỗ mạnh vào giường: “Một hào! Anh có tin được không? Thời buổi này mà còn có người mang theo một hào trong người!”
Cảnh Nguyên Châu: “…”
Phải nói, câu chuyện này quá là quen thuộc đến đáng sợ.
Lâm Diên không nghe thấy gì từ đầu dây bên kia, bèn thăm dò hỏi: “Anh trai, anh còn ở đó không?”
Cảnh Nguyên Châu: “Ừ, còn đây.”
Lâm Diên: “Anh nói xem, tên cặn bã này có phải quá khốn nạn không?”
Cảnh Nguyên Châu: “Ừ, đúng là khốn nạn.”
Lâm Diên: “Chẳng phải nên cho hắn một bài học đích đáng sao?”
Cảnh Nguyên Châu bắt đầu thấy hứng thú: “Vậy cậu muốn dạy hắn bài học thế nào?”
Lâm Diên đã suy nghĩ về điều này không biết bao nhiêu lần, nên câu trả lời lập tức bật ra: “Dĩ nhiên là phải tóm hắn lại, lột sạch đồ, quăng lên giường, rồi hành hạ, vùi dập, giày vò hắn. Bắt hắn phải quỳ dưới chân tôi—à không, dưới chân bạn tôi, khóc lóc xin tha thứ!”
Ngay khi nói xong, Lâm Diên nghe thấy tiếng cười khẽ từ đầu dây bên kia: “Hay đấy, cố lên nhé.”
Dù không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng giọng cười này quá đỗi quyến rũ, khiến Lâm Diên cảm thấy lòng mình có chút rung động.
Nhớ đến những gì đã thấy trong video đẩy lên, tiền đã bỏ ra thì không thể để phí, Lâm Diên liền thử dò hỏi: “Anh trai, nói chuyện với nhau lâu vậy rồi, anh có nghĩ là nên thay đổi cách xưng hô không?”
Cảnh Nguyên Châu khẽ nhướng mày: “Thay đổi thành gì?”
Lâm Diên: “Đã là bạn trai ảo thì anh nghĩ gọi tôi là ‘Bé cưng’ được không?”
Âm thanh đột nhiên rơi vào một khoảng im lặng đáng sợ.
Lâm Diên háo hức chờ đợi, nhưng không thấy đối phương phản hồi. Làm kim chủ, cậu sắp lên tiếng giục thì chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ từ tai nghe.
Chỉ vài giây sau, giọng nói trầm ấm, có chút âm hưởng kim loại ấy nhẹ nhàng lướt qua tai cậu: “Được thôi, bé cưng.”
Lâm Diên: “!”
Cách nói quá mức gợi cảm này khiến cậu không thể không cảm thấy hơi chóng mặt.
Một lúc sau khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Diên chuẩn bị nói gì đó thì vô tình nhìn thấy hàng loạt thông báo hiện trên màn hình điện thoại.
【CSKH: Xin chào, anh có đó không?】
【CSKH: Xin chào, nhân viên cửa hàng của chúng tôi đã gửi lời mời kết bạn, vui lòng chấp nhận.】
【CSKH: Anh còn cần tiếp tục dịch vụ bạn trai ảo không ạ?】
【CSKH: Nếu trong vòng năm phút nữa không trả lời, chúng tôi sẽ hủy đơn. Mong anh thông cảm.】
【CSKH: Xin thông báo đơn hàng bạn trai ảo của anh đã bị hủy. Hẹn gặp anh lần sau.】
Lâm Diên đọc đi đọc lại các tin nhắn này, rồi mở giao diện bạn bè trong WeChat, nhìn thấy một lời mời kết bạn đang chờ xác nhận.
Lâm Diên: “…”
Khoan đã!
Nếu đây mới là nhân viên ảo của cửa hàng, thì người đang nói chuyện với mình là ai?
Nghe thấy bên kia không còn tiếng động, giọng nói trầm ấm của người đàn ông lại vang lên: “Sao không nói nữa, bé cưng?”
Lâm Diên: “…”
Cái gì mà bé cưng chứ!
Lâm Diên nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện SpongeBob trên WeChat, thử hỏi dò: “Anh có thể cho tôi biết tên anh được không?”
“Xin lỗi, tôi quên chưa giới thiệu. Tôi là Cảnh Nguyên Châu.”
Nằm trên giường, Lâm Diên nhắm mắt lại, xung quanh lập tức chìm vào một khoảng lặng kỳ quặc.
Chuyện này, ai rơi vào cũng phải tự đóng cửa tự kỷ.
Cảnh Nguyên Châu tưởng rằng câu chuyện sẽ dừng lại ở đây, nhưng không ngờ một lát sau lại nghe thấy giọng điệu công vụ cứng nhắc của Lâm Diên vang lên: “À, đội trưởng Cảnh, cuối cùng anh cũng chịu liên lạc với chúng tôi rồi à? Rất vui vì anh cảm nhận được sự chân thành của GH. Thế nào, anh định khi nào ký hợp đồng? Nếu tiện thì trong vòng một giờ nữa, tôi sẽ bảo trợ lý mang hợp đồng chuyển nhượng đến cho anh. Giá cả thì anh cứ thoải mái đề xuất, tôi đảm bảo sẽ khiến anh hài lòng!”
Cảnh Nguyên Châu nhìn đồng hồ đã gần chín giờ tối, rất hợp tác trả lời mà không nhắc lại chuyện trước đó: “Hôm nay thì thôi, muộn rồi.”
Lâm Diên: “Không muộn, giờ này mới thích hợp để chúng ta bồi dưỡng tình cảm.”
Cảnh Nguyên Châu chưa từng gặp ai có thể nói lời đường mật một cách thành thạo như vậy, khiến anh không khỏi bật cười: “Chiều mai nhé, tôi sẽ đợi cậu ở câu lạc bộ BK.”
====
Editor: Chắc phải đội mũ bảo hiểm đọc truyện này quá chứ 2 anh ôm cua gắt quá. Động một chút là thả thính, “lái xe” bậy bạ liền.