LAN nửa cười nửa không, hất nhẹ ánh mắt: "Tôi đâu dám nhận loại bạn thế này, nhưng mà thân thì cũng khá thân đấy. Nhớ lúc còn ở trại huấn luyện không? Bọn tôi cũng từng là đồng đội, ai ngờ sau đó lại…”
Trần Vũ Thâm khẽ rùng mình, sắc mặt lạnh tanh ngắt lời: "Rốt cuộc là cậu muốn gì?"
LAN nhìn anh, biểu cảm đầy giễu cợt: "Tôi có thể làm gì đây? Chỉ là tiện nhắc mọi người chút thôi, đặc biệt là mấy đồng đội của cậu, cũng nên cẩn thận chút nhỉ? Cậu cũng biết cậu điên lên là thế nào rồi đấy, lỡ như xảy ra xích mích mà động tay động chân, không phải lần nào cũng may mắn như lần trước đâu, nếu có ai bỏ mạng thì…”
Dứt lời, cậu ta lạnh lùng kéo mạnh cổ áo xuống, để lộ một vết sẹo dài nham nhở trên cổ, sắc mặt cũng tối sầm lại: “Vết thương này là do ai gây ra, đời này tôi sẽ không bao giờ quên.”
Câu nói khiến các thành viên đội ZX nhìn Trần Vũ Thâm với ánh mắt khác hẳn. Hiển nhiên, họ đã biết LAN có vết sẹo trên cổ, nhưng lại không ngờ người gây ra vết thương đó lại đứng ngay trước mặt họ.
Là đồng đội, bọn họ đương nhiên phải đứng ra ủng hộ LAN. Trong sự im lặng căng thẳng, đội trưởng đội ZX lên tiếng, sắc mặt trầm trọng: "Kéo một tuyển thủ từng đụng vào vạch điện cao thế thế này vào đội, ban quản lý GH không biết sao?"
Ban quản lý có biết hay không, Giản Dã không rõ, mà chuyện trước kia của Trần Vũ Thâm, cậu cũng lần đầu tiên nghe thấy. Theo bản năng, cậu quay lại nhìn Trần Vũ Thâm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT