3
Sau khi tráo đổi y phục với Ngụy Nhiễm, ta nói đám người đó có khả năng sẽ không tin ta là công chúa thật, cần thêm một vật tin, Ngụy Nhiễm liền đưa cho ta ngọc bội tùy thân của nàng.
Ta cầm ngọc bội trực tiếp chạy đến nơi náo loạn, đây là minh chứng công chúa thật sự ở nhà ta.
Chết đi, đều chết đi.
Chưa chạy bao xa, quả nhiên nhìn thấy mấy người đàn ông mặc áo đen mang theo đao kiếm lục soát từng nhà.
Ta nắm chặt ngọc bội, cuối cùng quay đầu nhìn về phía thi thể của cha nương, nhấc chân đi về phía họ.
“Người nào đó!”
Ta vừa tới gần, nam nhân cầm đầu liền rút đao cảnh giác.
Ta quả quyết giơ ngọc bội lên, nhìn hắn nói: “Người mà các ngươi tìm, ta biết…”
Ta vẫn chưa nói hết câu, mắt nam tử áo đen đã sáng lên.
Sau đó đám người áo đen đồng loạt quỳ xuống:
“Tham kiến công chúa! Thuộc hạ phụng mệnh theo khẩu dụ của bệ hạ, đặc biệt tới đón công chúa hồi cung.”
Ta sững sờ bất động.
Nam tử kêu người đánh xe ngựa tới, nói:
“Bệ hạ lo lắng cho sự an nguy của công chúa, mời công chúa lên xe, mau chóng hồi cung.”
Ta vô thức lùi về sau một bước.
Trong mắt hiện lên cái chết của cha nương, và câu nói chúng ta đáng chết của Ngụy Nhiễm.
Bước chân của ta trở nên kiên định.
Với tính cách ác độc của Ngụy Nhiễm, sau khi nàng ta hồi cung nhất định sẽ diệt khẩu toàn bộ những người đã chứng kiến bộ dáng thảm hại của nàng ta.
Ta không sợ chết, nhưng ta không muốn nhìn thấy nàng sống ngang ngược, làm mưa làm gió như thế nữa.
Nàng ta có quá nhiều nợ máu, làm sao xứng….
Không bằng thử xem sao, Ngụy Nhiễm, xem ta có thể đoạt đi tất cả mọi thứ của ngươi hay không.
Trên đường hồi cung, ta vẫn luôn gợi chuyện để nói, nghe nói Ngụy Nhiễm từ năm ba tuổi đã bị đưa đến chùa Phổ Đức để nuôi dưỡng, chưa từng gặp người ngoài, vì vậy rất ít người biết nàng ta hiện tại trông như thế nào.
Sau khi tiên đế băng hà, phi tần tuẫn táng, thái hậu xuất gia, hiện tại người quen biết nàng ta ở trong cung chỉ sợ là không còn ai.
Ta yên tâm hơn một chút.
Chạng vạng, xe ngựa tiến vào hoàng cung, tân đế Ngụy Cương lập tức cho triệu kiến ta.
Hắn ngồi trên hoàng vị, dung mạo anh tuấn, khí thế uy nghiêm, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Muội muội, đi đường vất vả, có bị thương không?”
Ta cúi đầu, cẩn thận trả lời:
“Tạ ơn bệ hạ quan tâm, thần không bị thương.”
Sau đó là khoảng trầm mặc khá dài.
Tim ta đập nhanh như trống đánh, ngay lúc ta nghĩ mình đã để lộ sơ hở, giây tiếp theo sẽ bị kéo ra ngoài đánh chết, Ngụy Cương lại đột nhiên mở miệng:
“Muội là người thân của ta, không nên nói chuyện câu nệ như thế, đều lui xuống đi!”
Cung nữ thái giám trong điện, cả thị vệ bên ngoài đều lui xuống.
Ta thở phào một hơi.
Giây sau, một thanh trường kiếm kề lên cổ ta.
Ngụy Cương mặt không cảm xúc nhìn ta: “Thật đúng là thế sự thay đổi, đến công chúa cũng dám giả mạo.”
Ta lập tức quỳ xuống:
“Ta là ai không quan trọng, bệ hạ nói ta là ai, ta sẽ là người đó, quan trọng là, ta rất nghe lời.”
Trong thời gian ngắn, ta nghe ngóng được không chỉ có chuyện của Ngụy Nhiễm, còn có nguyên nhân tại sao tân đế vội vàng tìm công chúa hồi cung.
Nghe người trong cung nói, con cái của tiên hoàng liên tiếp gặp chuyện qua đời, huyết mạch duy nhất còn sống chính là Ngụy Nhiễm được nuôi dưỡng trong chùa Phổ Đức.
Tân hoàng hiện tại, thực ra chỉ là huyết mạch chi thứ, trong tay nắm giữ trọng quyền, tự ý đăng cơ làm vua.
Trên thực tế danh không chính, ngôn không thuận.
Vì vậy hắn mới phải đón Ngụy Nhiễm hồi cung, để toàn thiên hạ đều biết Ngụy Nhiễm sống trong cung được đối xử rất tốt, vừa có thể khiến các lão thần trong triều ngậm miệng, vừa có thể tạo danh tiếng tốt cho chính mình.
Nhưng công chúa thực sự sao có thể cam tâm, nếu nàng ta có dã tâm lôi kéo triều thần, sớm muộn cũng là mối họa.
Còn không bằng công chúa giả như ta.
Ta không có chỗ dựa, dễ kiểm soát.
Thấy Ngụy Cương không nói chuyện, ta run rẩy nói: “Không bằng bệ hạ dùng thử một thời gian, nếu không hài lòng, có thể giết sau.”
Chỉ nghe thấy một tiếng cười nhẹ.
Thanh kiếm trước mắt bị thu về.
Ngụy Cương từ trên cao nhìn xuống ta, trong mắt đầy hứng thú: “Lá gan ngươi không nhỏ.”
Nghe ý tứ này, chắc là tạm thời sẽ không giết ta.
Ta quỳ xuống: “Tạ ơn bệ hạ.”
“Ngươi nên gọi ta là hoàng huynh.”
Ta dừng lại, cúi đầu thật sâu: “Tạ hoàng huynh.”
4
Trước năm mười tám tuổi, ta đến trấn trên còn rất ít đi, những quy tắc cung đình ta hoàn toàn không biết.
Ngụy Cương tuyên bố với bên ngoài là ta bị bệnh, để ta ở trong cung điện học một tháng lễ nghi, cách cư xử, và tất cả mọi thứ của một công chúa thực thụ.
Ta ngày đêm học tập, sợ sẽ xảy ra soi sót.
Đến ngày có thể ra ngoài, Ngụy Cương vừa lúc hạ triều, lúc đi qua ngự hoa viên nhìn thấy ta, hắn đánh giá ta một lượt, hứng thú nói:
“Các lão nghe nói muội hồi cung, ngày nào cũng đòi gặp muội, bây giờ bệnh của muội cũng khỏi rồi, đi gặp một lát đi.
Tim ta đập thình thình, biết ngày này rồi cũng sẽ đến.
Ta đi theo cung nhân đến phòng nghị sự, bên trong có bốn năm vị triều thần, vừa nhìn thấy ta, họ liền kích động đến bật khóc.
“Lão thần cuối cùng cũng gặp được điện hạ lúc còn sống!”
Ta dựa theo màu sắc của triều phục để phán đoán, vị này có lẽ là Thôi các lão đứng đầu các quan trong triều.
“Thôi đại nhân quá lời rồi.”
Ta vội vàng đỡ họ đứng dậy.
Một đám người nói những chuyện thú vị về công chúa trước khi nàng ta ba tuổi.
Ta giả vờ cảm khái rơi lệ, thực tế thì rất muốn cười.
Công chúa nhỏ thông minh lanh lợi, đáng yêu thiện lương trong lời bọn họ hoàn toàn khác với độc phụ mà ta gặp.
Khi kết thúc, Thôi các lão ngăn hai bên nói nhỏ:
“Công chúa, trong lòng thần, người mới là huyết mạch hoàng thất chính thống, là người duy nhất phù hợp ngồi lên hoàng vị, nếu người muốn, chỉ cần hạ lệnh, lão thần sẽ liều chết lót đường cho điện hạ.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, hoảng sợ nói:
“Đại nhân sao có thể nói như thế, hiện nay bệ hạ anh minh, giỏi trị quốc, ta từ nhỏ đã sống trong chùa, đối với quốc sự cái gì cũng không biết, làm sao có thể đảm đương việc lớn, hiện nay thiên hạ an ổn, ta rất hài lòng, chỉ đợi….”
Ta dừng lại, xấu hổ cúi đầu: “Hoàng huynh thay ta ban hôn, tìm một phu quân tốt là được rồi.”
Thôi các lão còn muốn nói gì đó, ta bịt tai lắc đầu nói: “A, tai ta đau quá, không nghe thấy, ta không nghe thấy…”
Vẻ mặt hắn phức tạp, thấy ta thực sự không có dã tâm, chỉ có thể thất vọng phất tay áo rời đi.
Ta thở phào, ánh mắt nhìn bóng hình ngoài cửa cũng rời đi.
Ngụy Cương gọi ta đến ngự thư phòng, ta đem từng câu từng chữ vừa nói kể lại.
Hắn cho người nghe trộm, cho dù ta không nói, hẵn vẫn sẽ biết.
Lần gặp mặt này, vốn dĩ cũng là khảo hạch hắn dành cho ta.
Trước mắt xem ra, ta chắc là đã thông qua rồi.
Vì Ngụy Cương ở ngay trước mặt ta soạn một đạo thánh chỉ, phong ta làm Thường Nghị trưởng công chúa.
Trước lễ sắc phong, chiếu cáo thiên hạ, Ngụy Cương để Thiên Khâm Giám chọn một ngày đẹp dẫn ta đi tế tổ.
Ta mặc lễ phục công chúa quý phái ngồi trên xe, bộ y phục đỏ đến chói mắt, ánh vàng lấp lánh, thêu đầy những loài chim quý, trân châu va vào nhau tạo nên những tiếng leng keng.
Ta đoan trang ngồi trên cao, tiếp thu ánh mắt của muôn dân.
Họ đang đồng thanh hô trưởng công chúa thiên tuế, đột nhiên, trong đám người náo động, tiếng thét chói tai hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Ta đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một nữ tử nhếch nhác mặc quần áo ăn xin đang điên cuồng xông đến.
“Là giả! Nàng ta là giả! Ta mới là công chúa thực sự!”
Ánh mắt ta co lại, người này thế mà lại là Ngụy Nhiễm!
Nàng ta bị thị vệ ấn trên đất, không nhừng giãy giụa, tự xưng mình mới là công chúa.
Đáng tiếc bách tính đều đang cười thầm, không có một ai tin nàng ta.
Ta vui vẻ nhìn bộ dáng nhếch nhác chật vật của nàng, không khỏi bật cười, vuốt ve vòng ngọc rẻ tiền mà cha nương mua cho ta, từ trên cao nhìn xuống hỏi nàng:
“Nha đầu nhà quê từ đâu đến, cũng dám mạo danh bổn công chúa?”