Bắt đầu từ cổ họng, lớp da xinh đẹp không gì sánh được bị xé ra từng tấc một, xương trắng lộ ra từ vết rách. Những chiếc xương sườn bung ra như nụ hoa hé nở, thứ vốn được bọc bên trong – một vật thể màu đen đang chuyển động không theo quy luật – cũng được hé lộ.
Lâm Tu Trúc không thể rời mắt khỏi khối vật chất đen đó, anh dường như nghe thấy tiếng la hét, tiếng thì thầm, tiếng rên rỉ tuyệt vọng và tiếng cười gần như điên cuồng bằng đôi mắt của mình.
Khi con người phải đối diện với một mối nguy lớn, họ sẽ rơi vào trạng thái não tê liệt, chết cứng tại chỗ, không thể cử động. Nhưng Lâm Tu Trúc biết, không phải anh mất khả năng hành động, mà là tiềm thức mách bảo anh, sự tình đã đến nước này, nếu lựa chọn bỏ chạy thì sẽ phải đối mặt với hậu quả đáng sợ hơn.
Sau khi mất đi lớp vỏ bọc xương, thứ vật chất đen tối kia chảy ra từ vết nứt trên da, như sóng nước, như sương mù, nó liên tục thay đổi hình dạng, nhanh chóng tràn ngập khắp cả căn phòng.
Đó là một phần của Úc Đường, là dáng vẻ chân thực của y đang ngủ dưới lớp da người. Trong màn sương đen mù mịt, vô số sợi tơ đen lấp lánh dưới ánh đèn đêm ấm áp, như những sợi tóc đen rối tung quấn quýt, lúc tụ lại, lúc tản mác, linh hoạt như xúc tu, chuyển động theo nhịp sống.
Úc Đường quay đầu nhìn bạn đời, trong mắt y có lo lắng, cũng có mong chờ, tựa hồ rất quan tâm đến ý kiến của Lâm Tu Trúc lúc này.
Nhưng đầu óc Lâm Tu Trúc đã trống rỗng từ lâu, linh hồn dường như đã bị rút ra khỏi cơ thể, chỉ còn lại một cái vỏ trống rỗng không có khả năng suy nghĩ.
Những con bướm trên ga trải giường tay trong tay nhảy múa, bay về phía biển hoa vô tận trong gương. Tay nắm cửa tủ quần áo vẫy tay với anh, càng lúc càng nhanh, thậm chí còn xoay vòng vòng, cuối cùng làm động tác rock and roll. Ghi-ta, violon, đàn tranh, piano và kèn sô-na cùng kêu vang, biến phòng ngủ thành một vùng biển tràn ngập niềm vui.
“Ha ha ha ha ha…”
“Ha ha… ha ha… ha…”
Tiếng cười vui vẻ vang vọng bên tai, màu sắc rực rỡ, mộng mơ huyền ảo, cả thế giới khi to khi nhỏ, lúc xa lúc gần. Nơi trung tâm của đại dương hân hoan là Úc Đường đang mỉm cười với anh.
“Chúc mừng hai người!”
“Phải vui vẻ!”
“Hai người phải hạnh phúc!”
Những lời chúc mừng vui vẻ và tiếng vỗ tay nhấn chìm Lâm Tu Trúc, anh quay trở lại nơi diễn ra đám cưới. Anh dường như đã cùng bạn đời của mình trải qua cả cuộc đời ở nơi bình yên, hạnh phúc, không hề phiền muộn này. Họ gặp nhau rồi yêu nhau, rồi cùng nhau già đi.
Không, không phải! Mọi thứ anh nhìn thấy đều là giả! Những màu sắc đó, những tiếng cười đó, dáng vẻ bạn đời của mình già đi đều là giả tạo!
Giả tạo giả tạo giả tạo giả tạo!
Tỉnh lại đi tỉnh lại đi tỉnh lại đi!
Với ý chí mạnh mẽ lẽ ra không thể có được vào lúc này, Lâm Tu Trúc buộc mình phải quay về thực tại. Dường như chỉ mới một giây, nhưng tựa như trăm năm cô đơn đã trôi qua, anh quay trở lại trong cơ thể của chính mình.
Hơi thở, nhịp tim, dòng máu… các chức năng cơ thể đã ngừng hoạt động vào thời điểm đó được khởi động lại, bộ não của anh cũng bắt đầu suy nghĩ về những gì mình vừa nhìn thấy. Mọi thứ trước mắt đều vượt quá sức chịu đựng của một người bình thường. Sau khi tỉnh táo lại, cơ chế phòng vệ của não đã mất tác dụng dưới cú sốc quá lớn, không còn khả năng tự điều chỉnh, không thể quên một cách tự nhiên nữa.
Cuối cùng, tinh thần Lâm Tu Trúc không chịu nổi nữa, anh trợn mắt ngất đi.
*
Úc Đường nhìn Lâm Tu Trúc đang nằm ngửa trên giường, y chớp mắt, có vẻ hơi bối rối, lại hơi thất vọng. Người bạn đời đã hứa sẽ chấp nhận y trong bất cứ dáng vẻ nào chỉ nhìn thấy một phần hình dạng thật của mình, mà đã như bị kích thích ghê gớm lắm, dứt khoát ngất xỉu luôn. Hóa ra cái gọi là “chấp nhận” chỉ là những lời đầu môi chót lưỡi khi tình yêu còn mãnh liệt. Trong lòng y dâng lên một cảm xúc lạ lùng, y không biết gọi cảm giác đó là gì, chỉ vừa khóc vừa nhanh chóng ghép mình trở lại.
Không thèm xỏ giày hay lau nước mắt, Úc Đường ngay sau đó tìm được điện thoại di động, bấm số 120. Y giải thích rõ ràng tình trạng của bệnh nhân, địa điểm hiện tại và thông tin liên lạc của mình cho người ở trung tâm chỉ huy 120, lời ăn tiếng nói rất rõ ràng, cứ như đã diễn tập từ trước rất lâu vậy.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, Úc Đường nói qua điện thoại rằng bệnh nhân không thể di chuyển, cáng cứu thương được chuẩn bị sẵn trong xe, nhân viên y tế khiêng Lâm Tu Trúc xuống dưới.
Khi được di chuyển, ý thức của Lâm Tu Trúc đã tỉnh táo lại. Nhưng cùng lắm thì anh chỉ có thể hé mắt ra một chút, nghe được người khác đang nói gì, nhưng hoàn toàn không điều khiển được cơ thể của mình, càng không thể mở miệng nói.
Cơ thể anh vẫn còn nhớ cảm giác ngột ngạt do sợ hãi vừa rồi, cảm giác sưng tấy và tê dại trên tay chân vẫn không biến mất, ngoài ra thì không có gì khó chịu cả. Lâm Tu Trúc nghi ngờ có thể mình mắc phải căn bệnh nào đó chưa được phát hiện, khiến hiện tại anh không thể cử động được. Dù sao anh cũng đang đến bệnh viện nên không lo lắng về tình trạng sức khỏe của mình cho lắm, bây giờ anh càng lo lắng cho Úc Đường hơn.
Những thứ vừa nhìn thấy có phải là ảo giác của anh không?
Hay anh thực sự kết hôn chớp nhoáng với một sinh vật không thể miêu tả nào đó rồi?
Những thứ đầy màu sắc đó có thể thực sự chỉ là ảo ảnh của anh trong một giây lát, nhưng ký ức khi anh nhìn thấy Úc Đường tự xé toạc mình ra từ giữa rất rõ ràng, nhất định không phải giả tạo.
Đầu óc Lâm Tu Trúc còn chưa hoạt động ổn lắm, nhưng anh nhanh chóng nghĩ đến đám cưới cách đây không lâu, nhớ ra thái độ thân thiết của đại sư Thiện Tư và nhóm người trong giới huyền học dành cho mình, cùng với những ánh mắt đầy kính phục đó. Vậy vợ anh quả thực là một sinh vật nào đó cực kỳ phi thường phải không?!
Nỗi sợ hãi bản năng của cơ thể và tình yêu bản năng của tâm hồn nảy sinh xung đột trong giây lát, rồi nhanh chóng đạt được sự cân bằng dưới sự hòa giải của một nhân cách mạnh mẽ. Sau khi trải qua nỗi sợ hãi tột cùng, Lâm Tu Trúc bây giờ đã rất bình tĩnh.
Lâm Tu Trúc muốn biết Úc Đường thế nào, nghe nhân viên y tế nói thì sau khi anh ngất xỉu, chính Úc Đường là người đã gọi 120, lên xe cấp cứu với tư cách là người nhà đi cùng, có lẽ lúc này đang ngồi cạnh anh.
“Uầy! Không phải chỉ là suýt dọa chồng mình sợ chết khiếp thôi sao, chuyện có bao lớn đâu, quen là tốt rồi.” Một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra từ phía trên đầu Lâm Tu Trúc.
Lâm Tu Trúc đảo mắt, cố gắng tìm kiếm phương hướng của âm thanh, nhưng tầm nhìn của anh mờ mịt, như thể đang nhìn sự vật trong giấc mơ, trước mắt luôn có một tầng sương mù.
Nhưng ngay sau đó, giọng nữ kia đã tự mình trôi đến trước mắt Lâm Tu Trúc. Anh tuy chỉ nhìn rõ đường nét bên ngoài, nhưng cũng đủ để giật mình trước cái thứ trông như đầu người cắm trên cái ống nước kia. Anh nhìn thấy cái bóng kia vặn vẹo qua lại thân hình mảnh dẻ nối liền với cái đầu, kết hợp với âm thanh, anh nghĩ thứ nằm trên nóc xe có thể là một phụ nữ có đầu người mình rắn. Đây là Bạch nương tử à?! Vậy là anh phải giao lưu với Hứa Tiên về trải nghiệm suýt bị vợ dọa chết sao?!
Các nhân viên y tế hoàn toàn không để ý rằng có một thứ như vậy ở trên đầu họ, người lái xe thì lái xe, người kiểm tra thì lo kiểm tra, người theo dõi số liệu thì theo dõi.
Úc Đường cũng không đáp lại người phụ nữ đầu người thân rắn kia, nhưng Lâm Tu Trúc lại nghe thấy tiếng nức nở nhẹ nhàng.
Có nhân viên y tế đến an ủi, nói rằng bệnh nhân chỉ ngất đi, các dấu hiệu cơ thể bây giờ vẫn bình thường, đã có dấu hiệu ý thức tỉnh táo, tính mạng không nguy hiểm.
“Nhìn xem, đã nói là con cháu chị hai Lâm không thể yếu đuối tới vậy mà?” Người phụ nữ thân rắn lặp lại lời của nhân viên y tế, dường như đang an ủi Úc Đường. “Điện hạ bé, cậu đừng buồn, cùng lắm thì sau này chúng ta sẽ tìm được người khác.”
“Đúng đúng, người này không tốt, hắn quá nhát gan!”
“Đúng rồi, sau này sẽ tìm cho cậu một người không quá mong manh thế nữa!”
Một chuỗi tiếng trẻ con vang lên, dường như có mấy đứa trẻ đang cố gắng chen vào không gian nhỏ bé trên xe cấp cứu.
Trẻ con?
Lâm Tu Trúc nhớ lúc đến dự đám tang cụ Ngô, anh nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa xung quanh, nhìn lên thì không thấy bọn trẻ, mà lại thấy Úc Đường. Giờ nhớ lại, những lúc anh chỉ nghe được giọng nói mà không thấy người cũng thật kỳ lạ. Đầu óc anh dường như đã quên mất những điều này một cách có chọn lọc, nếu giọng nói của trẻ con không xuất hiện nữa, anh sẽ không thể nhớ được.
Giống như ai đó đang mơ một giấc mơ rất dài, rất dài, khi mở mắt ra, thế giới trong giấc mơ tan thành mây khói, người thức dậy còn cảm thán rằng đêm qua ngủ rất ngon, không mộng mị gì cả, ngủ thẳng đến tận bình minh. Nhưng khi người này vô tình nhìn thấy một thứ gì đó trong cuộc sống hàng ngày, hoặc nghe thấy một từ khóa nào đó, thì cánh cổng liên quan đến giấc mơ trong ký ức của anh ta sẽ được mở ra.
Nhìn lại những trải nghiệm giữa anh và Úc Đường, từ khi quen nhau đến lúc kết hôn, quả thực như một giấc mơ. Dù là người phụ nữ đầu người thân rắn, hay là bọn trẻ bỗng nhiên xuất hiện, với Lâm Tu Trúc lúc này đã vô cùng bình tĩnh mà nói thì không còn gây ra cảm giác sợ hãi nữa rồi. Suy cho cùng, anh là người dám làm đám cưới chớp nhoáng với sinh vật không thể miêu tả.
Lâm Tu Trúc bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi, đầu óc anh chỉ nghĩ được những điều đơn giản, không còn sức lực để phản bác lại đám trẻ nghịch ngợm dám nói anh là mong manh nữa.
Khoảnh khắc cảm thấy xe cấp cứu dừng lại, anh hoàn toàn mất ý thức.
Sau khi thức dậy, nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với Úc Đường. Dù bạn đời của anh là thứ gì, dù thế giới chân thực có kỳ lạ đến đâu, họ cũng phải nói chuyện trước đã.
Nghĩ vậy, Lâm Tu Trúc chìm vào bóng tối tĩnh mịch.
*
Đèn trong phòng cấp cứu bật sáng, Úc Đường ngồi trên ghế dài, chờ kết quả từ bên trong.
Năm sáu đứa bé đeo yếm, đi chân trần bước ra từ chiếc chuông làm bằng đầu lâu của một đứa trẻ, tất cả chúng đều khoảng năm sáu tuổi, giống như những con búp bê bước ra từ tranh Tết. Không khí trong bệnh viện rất nghiêm túc, ngay cả bọn trẻ vốn luôn cười đùa cũng trở nên im lặng, ngoan ngoãn ở bên cạnh Úc Đường. Cũng là do dáng vẻ của Úc Đường hiện tại làm chúng sợ hãi. Trong nhiều năm qua, chúng chưa bao giờ cảm nhận được những cảm xúc mạnh mẽ như vậy từ vị này, dường như nếu không cẩn thận, chúng sẽ bị những làn sóng cảm xúc đó nuốt chửng.
Đuôi của Lục Yêu đập lên gạch lát sàn, nàng cũng đang lo lắng, đang định nói để chuyển hướng sự chú ý của bạn mình thì thấy Úc Đường đột nhiên ra hiệu im lặng. Lục Yêu và bọn trẻ hiểu ra, cùng nhau núp vào bóng tối để tránh va chạm với người khác.
Ngay sau đó, ông cụ Lâm đã thoát khỏi xe lăn cùng vợ mình chạy đến ngoài phòng cấp cứu, bên cạnh là cậu mợ của Lâm Tu Trúc.
Úc Đường đã được học tập, biết rằng trong trường hợp khẩn cấp nên gọi ngay đến số 120, còn phải thông báo cho người nhà của đương sự, trong lúc chờ xe cấp cứu, y đã gọi điện cho hai cụ nhà họ Lâm. Hai ông bà gọi tài xế nhanh chóng đến bệnh viện mà Úc Đường đã nói, vừa đến cổng bệnh viện, họ tình cờ gặp vợ chồng con trai út, còn tưởng là con út cũng được Úc Đường gọi nên đi cùng nhau.
Úc Đường đã khóc suốt chặng đường trên xe cấp cứu, tới bây giờ nước mắt vẫn tuôn không ngừng.
Hai cụ nhà họ Lâm thấy vậy cũng rất xót xa, dù bản thân cũng sốt ruột, nhưng vẫn cố gắng động viên, an ủi thanh niên thoạt nhìn có vẻ thiếu kinh nghiệm.
Khi Úc Đường và ông cụ Lâm đang thì thầm nói chuyện, cậu mợ của Lâm Tu Trúc vẫn đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, còn Lục Yêu nấp trong bóng tối thì theo dõi sát cặp vợ chồng trung niên có vẻ mặt kỳ lạ này.
Chẳng bao lâu sau, Úc Đường lau mặt, ngừng khóc, nghe hai cụ nhà họ Lâm hỏi thăm, y mới kể lại chuyện Lâm Tu Trúc ngất xỉu thế nào.
Nghe đến đoạn Lâm Tu Trúc thấy Úc Đường định thành thật với mình thì liền ngã thẳng xuống, khóe miệng ông cụ Lâm giật giật. Lâm Tu Trúc cứ mỗi nửa năm lại khám sức khỏe tổng quát một lần, kết quả khám luôn rất lý tưởng, không có bệnh mãn tính nào có thể gây ngất xỉu. Giữa cơn bệnh đột ngột của cháu trai và việc cháu trai không thể chịu đựng được kích động dù chỉ một chút, ông cụ Lâm không biết lựa chọn nào bi thảm hơn.
Các nhân viên y tế trên xe cấp cứu cũng nói mọi dấu hiệu sinh tồn của Lâm Tu Trúc đều bình thường, Lâm Tu Trúc luôn chú ý tới sức khỏe của mình, nghe xong câu chuyện của Úc Đường, hai cụ nhà họ Lâm cũng không quá lo lắng cho anh. Họ thậm chí còn lo lắng cho cuộc sống hôn nhân tương lai của cặp đôi. Đêm tân hôn mà xảy ra chuyện như thế này, không biết sẽ để lại bóng ma tâm lý gì đây?
Hai ông bà thấy vành mắt Úc Đường đỏ hoe, nước mắt rưng rưng sắp rơi xuống đến nơi, thế là phải quay sang khuyên y nên thả lỏng, chỉ lo y hoảng sợ quá.
Úc Đường nghe lời khuyên, nhưng cảm giác khó tả trong lòng vẫn cứ đọng lại rất lâu.
Đột nhiên, Úc Đường cảm thấy một sợi chỉ đen trong cơ thể mình đứt ra, vô số cảm xúc xa lạ dồn dập hiện lên, khuôn mặt Lâm Tu Trúc thấp thoáng hiện lên trước mắt, rồi hóa thành vô vàn bông tuyết. Y vô thức nhìn xuống bàn tay phải của mình, phát hiện dấu vết trên ngón đeo nhẫn của mình bắt đầu mờ dần.
Ngay sau đó, cửa phòng cấp cứu từ bên trong mở ra, một nhóm nhân viên y tế bước ra.
Thấy người nhà tụ tập lại với vẻ mặt lo lắng, vị bác sĩ đi đầu thở dài:
“Lúc 2 giờ 52 sáng, bệnh nhân bị ngừng tim, chúng tôi rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin nén đau buồn…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT