Lâm Tu Trúc sờ lên cổ mình, chỉ thấy có vết máu chứ không có vết thương, có lẽ vết xước quá nông và đã lành, nên anh không chú ý đến nữa. Bàn tay còn lại của anh đưa ra, giúp Úc Đường lau đi vết máu còn sót lại trên khóe miệng.

Lâm Tu Trúc chưa yêu bao giờ, kiến thức về tình cảm mà anh thức suốt đêm để học bù cũng không hề nhắc tới cảnh tượng này, anh bèn coi hành vi khát máu gần như thú tính này là sự phụ thuộc quá mức vào người thân thiết. Để trấn an Úc Đường, anh bắt chước hành vi của y, nhẹ nhàng cắn vào đoạn cuối trên ngón đeo nhẫn bên phải của Úc Đường, để lại một vòng dấu răng trông như một chiếc nhẫn.

Úc Đường rất vui, xòe lòng bàn tay hướng về phía mặt trời, nhìn đi nhìn lại.

Đội thợ chụp hình dõi theo cảnh tương tác thân mật của cặp đôi trẻ từ xa, không thúc giục họ.

Ảnh cưới được chụp từ sáng sớm đến chạng vạng, thay lễ phục năm sáu lần, khung cảnh cũng chuyển từ ngoài trời vào trong nhà, cảnh cuối cùng được chụp vào lúc ánh hoàng hôn giao nhau với ánh đèn thành phố.

Tạm biệt đội thợ chụp hình, lịch trình của Úc Đường và Lâm Tu Trúc hôm nay vẫn chưa kết thúc, họ lại lên xe tới địa điểm tiếp theo. Hôm nay gia đình hai bên tổ chức tiệc tối, đó là tiệc đính hôn của họ.

Bầu trời vẫn còn le lói ánh sáng, Úc Đường có vẻ hơi mệt mỏi, tựa vào vai Lâm Tu Trúc mà ngủ.

Lâm Tu Trúc tận hưởng sự yên tĩnh lúc này, vô tình nhìn thấy tay phải của Úc Đường, anh đưa bàn tay ấy lên trước mắt, những vết răng vẫn còn rất rõ ràng trên ngón đeo nhẫn. Lâm Tu Trúc rất đúng mực, khi cắn cũng không quá mạnh, theo lý mà nói thì vết cắn sẽ mờ đi sau một ngày dài. Nhìn kỹ thì thấy xung quanh vết răng không sưng đỏ hay bầm tím, cũng không có dấu hiệu tổn thương nào cả, nó tự nhiên như một vết bớt đã có từ khi sinh ra.

Lâm Tu Trúc đang thắc mắc thì chợt phát hiện người tựa vào vai mình đã mở mắt từ lúc nào, đôi mắt đen láy đang nhìn mình, không chớp lấy một cái.

“Xin lỗi em yêu.” Lâm Tu Trúc không còn quan tâm đến nghi ngờ trong lòng nữa, đau lòng xoa xoa tay Úc Đường: “Tại anh cắn mạnh quá.”

Nghe được lời của anh, mắt Úc Đường sáng lên: “Anh gọi em là gì?”

Lâm Tu Trúc khựng lại, rồi khẽ đáp: “Em yêu.”

Úc Đường có vẻ rất vui vẻ, lao vào vòng tay Lâm Tu Trúc.

Lâm Tu Trúc thấy y vui mừng như thế, lại bắt đầu cảm thấy đau lòng. Ngày nay, dịch vụ chăm sóc khách hàng của Taobao vừa mở miệng ra cũng đã gọi bạn thân yêu và bé cưng rồi, nhưng có vẻ như người anh thích chưa bao giờ được gọi như vậy.

“Em yêu.” Lâm Tu Trúc ôm chặt y vào lòng, như dỗ dành trẻ con, vừa vỗ nhẹ vào lưng y vừa thì thầm vào tai: “Bé cưng.”

Úc Đường ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn Lâm Tu Trúc, gật đầu thật mạnh mấy cái đáp lại.

Thực sự là… dễ dỗ quá đi mất.

Lâm Tu Trúc không nhịn được xoa đầu Úc Đường, thầm nhủ cũng may là gặp anh, chứ nếu gặp phải người xấu, chẳng phải chỉ cần gọi một tiếng “em yêu” là có thể lừa mất hay sao. Bầu trời đã dần tối, nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người qua cửa sổ xe, Lâm Tu Trúc lại bất giác nhớ đến ý nghĩ tồi tệ lúc sáng của mình, muốn hôn khắp người Úc Đường. Có vẻ như anh cũng là một người xấu. Lâm Tu Trúc đã làm quân tử hai mươi chín năm chợt bắt đầu suy ngẫm về bản thân.

Quân tử đang âm thầm tự kiểm điểm thì bỗng có một đôi chân đi bốt mùa đông màu nâu trên đường phố làm gián đoạn bố cục của đường nét. Nhìn vào tỷ lệ tổng thể, đôi bốt mùa đông màu nâu chỉ có gót rất thấp mang tính tượng trưng, nhưng dù vậy, gót cũng cao bằng một nửa thùng rác ven đường. Chiều cao tổng thể của đôi bốt ngang bằng 2/3 đèn đường, từ góc nhìn của Lâm Tu Trúc thậm chí có thể nhìn thấy một phần đầu gối của người đi bốt, thật khó mà tưởng tượng ra người đó cao bao nhiêu.

Lâm Tu Trúc muốn chắc chắn rằng mình đã nhìn lầm, vừa định quay người lại, anh cảm thấy cổ mình nơi bị Úc Đường cắn bỗng nhói đau. Anh vô thức sờ lên cổ mình, không kịp nhìn lại bên đường lần thứ hai, chiếc xe đã an toàn vượt qua đôi chân dài trên đường đó rồi.

“Sao thế?” Úc Đường thốt ra cách gọi mà y ấp ủ đã lâu: “Ông nó à?”

Lâm Tu Trúc: “…”

Lâm Tu Trúc bỗng có cảm giác mình không phải vừa mới yêu Úc Đường, mà đã cùng nhau đi qua đám cưới vàng rồi, anh hỏi: “Sao đột nhiên lại gọi như vậy?”

Úc Đường có sao nói vậy: “Ông bà ngoại cũng gọi nhau như vậy mà.”

“Anh không thích à?” Úc Đường nhớ lại cách gọi mình nghe được trên TV, lập tức đổi lại: “Chồng ơi.”

Lâm Tu Trúc đơ mặt, Úc Đường tưởng rằng anh không thích, đang nghĩ xem nên đổi sang cách gọi khác nữa không, thì người đàn ông đóng vai gối ôm hình người của mình đáp: “Ơi.”

*

Tiệc đính hôn được tổ chức tại một khách sạn theo phong cách cổ xưa ở trung tâm Tụ Thành. Ông cụ Lâm đã đặt một phòng tiệc nhỏ, khách dự tiệc cũng là người thân họ hàng thường xuyên tiếp xúc nhất của hai chú rể tương lai.

Gia đình Vu Dương Xuân không có họ hàng đặc biệt nào khác, nên chỉ có nhà họ đến dự tiệc đính hôn. Bên phía nhà họ Lâm có đông người hơn, gia đình con trai ông cụ Lâm, tức là cậu, mợ và em họ của Lâm Tu Trúc cũng sẽ đến tham gia.

Em họ của Lâm Tu Trúc tên Lâm Tất Quả, năm nay vừa tròn 20 tuổi, đang là sinh viên năm thứ hai của một trường đại học danh tiếng ở Tụ Thành. Cậu của Lâm Tu Trúc biết mình không có năng khiếu trong kinh doanh, mọi mặt đều không xuất sắc bằng chị gái và anh rể, vì vậy chưa bao giờ nghĩ đến việc tự mình cố gắng tranh giành, mà đặt hết hy vọng vào con trai Lâm Tất Quả.

Từ nhỏ, Lâm Tất Quả đã được cha mẹ dạy dỗ để vượt qua Lâm Tu Trúc bằng mọi cách. Lâm Tu Trúc chân dài vai rộng, cao 1,9m, Lâm Tất Quả tới tận bây giờ vẫn bị ép uống sữa hàng ngày trước khi đi ngủ. Khi Lâm Tu Trúc đi học, kỳ thi nào anh cũng luôn đứng trong top 5 của lớp, ông Lâm bèn đặt ra quy định cho con trai, mỗi lần thi mà không đứng trong top ba của lớp sẽ bị phạt. Lâm Tu Trúc bất ngờ làm đám cưới, ông Lâm liền thúc giục Lâm Tất Quả đưa bạn đời về ngay, tốt nhất là phải tu thành chính quả trước Lâm Tu Trúc.

Về vấn đề này, Lâm Tất Quả muốn nói: “…” Tìm bạn đời không dễ như nói bằng miệng, hắn đâu thể tìm bừa một người trên đường rồi trúng tiếng sét ái tình được?

Hôm nay là cuối tuần, Lâm Tất Quả đến dự tiệc đính hôn của anh họ, hắn ngồi xe từ trường đến khách sạn, được phục vụ dẫn qua hành lang ngoằn ngoèo. Khi đi ngang qua hồ nước non bộ, Lâm Tất Quả nghe thấy tiếng ai đó chạy chân trần trên hành lang gỗ, âm thanh đó càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh hắn. Đầu óc Lâm Tất Quả bỗng như đông đặc lại. Trong lúc mơ màng, hắn nhìn thấy một đôi chân không mang giày bên cạnh, đó là chân của một đứa trẻ, quanh mắt cá chân quấn dây màu đỏ. Sợi dây màu đỏ rất dài, kéo dài tới tận hồ nước dưới hòn non bộ.

“Quý khách? Quý khách, cậu không sao chứ?” Giọng nói lo lắng của nhân viên phục vụ khiến Lâm Tất Quả tỉnh táo lại.

Nhưng lúc này, hắn phát hiện mình đang đứng bên hồ nước dưới hòn non bộ, thứ hắn nhìn thấy trong nước không phải là hình ảnh phản chiếu của bản thân mình, mà là một con búp bê đầu to đang lắc lư cái đầu. Đầu của con búp bê đầu to này phải lớn bằng toàn bộ cơ thể của nó, dưới đôi mắt đang cười cong cong có hai đốm má hồng lớn, miệng nó mở ra khép lại như thể đang nói chuyện với người trên mặt nước.

Lâm Tất Quả hoảng sợ mất thăng bằng, cơ thể mất kiểm soát ngã xuống hồ nước.

May mắn là lúc này có người đã nắm lấy cánh tay hắn, giữ vững cơ thể hắn, nhờ đó ngăn chặn được thảm kịch.

“Cảm ơn!” Tim Lâm Tất Quả đập thình thịch, hắn đã quên mất vì sao mình lại đứng ở mép nước, bèn quay lại cảm ơn người đã giúp đỡ mình.

Nhìn một cái, tim hắn lại đập nhanh hơn.

Lâm Tất Quả lại rơi vào trạng thái đờ đẫn, cho đến khi nghe thấy cậu thanh niên trước mặt lo lắng hỏi: “Cậu có khỏe không?”

“Tôi…” Lâm Tất Quả toét miệng cười, nghĩ đến việc mình ngơ ngác trước mặt người ta trông ngu xuẩn đến mức nào thì xấu hổ không biết phải nói gì.

Hắn quá căng thẳng, nên không để ý thấy thanh niên kia đang vẫy tay về phía hồ nước đằng sau, như đang ra hiệu cho ai đó.

Người phục vụ dẫn đường cũng bắt kịp, hỏi Lâm Tất Quả có sao không. Lâm Tất Quả không muốn tiếp tục xấu hổ nên hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh, nói không sao cả. Người phục vụ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn quay người lại thì phát hiện vị khách lẽ ra ở phía sau mình đã đi đâu mất, sau đó lại thấy Lâm Tất Quả đang hướng thẳng về phía hồ nước thì sợ hết cả hồn.

Thấy mọi người đều ổn, người phục vụ tiếp tục hướng dẫn khách, Lâm Tất Quả phát hiện ra cậu thanh niên kia tình cờ đi cùng con đường với mình, thực sự là có duyên.

Lâm Tất Quả chợt có linh cảm mơ hồ rằng mình và cậu thanh niên này sẽ không đơn giản chỉ là gặp nhau một lần rồi thôi. Hắn không biết tên của thanh niên, không hiểu thân thế hay tính cách của y, nhưng chỉ sau một lần gặp gỡ, hắn đã cảm thấy như mình rơi vào trong lưới tình không thể thoát ra. Thì ra từ lúc gặp mặt đến khi yêu chỉ mất một giây là có thể, hắn thực sự có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên!

Lâm Tất Quả lấy danh nghĩa cảm ơn, mạnh dạn bắt chuyện với thanh niên nọ, hỏi tên của y.

“Tôi là Úc Đường.” Thanh niên hiển nhiên là rất thích kết bạn mới. Hai người họ cùng đường, trò chuyện rất nhiều.

Ngay khi Lâm Tất Quả định hỏi xin WeChat của Úc Đường thì người phục vụ nói với hắn rằng đã đến nơi. Lâm Tất Quả cảm thấy người trước mặt mình quan trọng hơn, anh họ đính hôn cũng không thiếu một người thân là hắn. Nhưng hắn vừa định mở miệng thì đã thấy Úc Đường chuẩn bị mở cửa phòng tiệc. Hóa ra họ không phải là thuận đường mà là đi đến cùng một nơi.

Lâm Tất Quả đang sửng sốt thì cửa đã bị mở từ bên trong, người mở cửa chính là Lâm Tu Trúc.

“Anh còn lo em bị lạc.” Vừa nhìn thấy Úc Đường, Lâm Tu Trúc liền thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng vốn có của anh lập tức dịu đi.

Úc Đường mỉm cười với anh: “Nhà vệ sinh rất dễ tìm, em vừa gặp vài người bạn, chào hỏi họ thôi mà.”

Lâm Tu Trúc nắm tay Úc Đường bước vào phòng, đến khi đóng cửa lại anh mới nhận ra trước cửa vẫn còn đứa em họ.

“Tất Quả tới rồi à.” Lâm Tu Trúc vội vàng để hắn vào: “Không ngờ trùng hợp như vậy, hai người gặp nhau rồi.”

“Thế à, thật là trùng hợp.” Lâm Tất Quả đột nhiên có linh cảm chẳng lành. Nhưng lúc này, trong lòng hắn vẫn đang ôm lấy một tia hy vọng, rằng Úc Đường hẳn là họ hàng bên nhà thông gia, cũng giống như hắn vậy thôi, mời họ hàng hai nhà đến dự tiệc đính hôn chẳng phải là chuyện bình thường sao!

Nhất định là như thế!

Nhất định là… Đợi chút, tại sao họ lại nắm tay nhau?!

Một giây tiếp theo, hắn nhìn thấy bàn tay Lâm Tu Trúc vốn đang nắm tay Úc Đường buông lỏng ra, thay vào đó đặt lên eo Úc Đường, để y dựa sát vào mình hơn.

Lâm Tu Trúc giới thiệu với em họ: “Đây là Úc Đường, bạn đời của anh, cuối tuần này bọn anh sẽ kết hôn.”

Lâm Tất Quả: “…”

Răng rắc, đó là âm thanh trái tim tan vỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play