Lúc xế chiều, trụ sở chính Cục Điều tra ở Thủ đô.

Úc Ninh vừa hoàn tất thủ tục nhận việc, đang theo đồng đội trong đội tạm thời vừa thành lập ra ngoài, chuẩn bị điều tra vụ việc đầu tiên sau khi trở thành nhân viên chính thức.

Hiện tại đội của họ chỉ có hai người, dẫn đầu bởi một điều tra viên giàu kinh nghiệm và một người ra nghề mới là Úc Ninh. Nhưng thực ra thì người đội trưởng này cũng chỉ mới trở thành nhân viên chính thức vào cuối năm ngoái. Nếu gần đây khắp cả nước không thường xuyên xảy ra chuyện lạ khiến cho Cục Điều tra thiếu nhân lực trầm trọng thì cũng không đến lượt người mới vào nghề chưa bao lâu dẫn dắt một người mới hoàn toàn như Úc Ninh.

Đội của Úc Ninh tuy mới thành lập được hai tiếng nhưng hai thành viên rất hòa hợp với nhau. Lý do chính là vì đàn anh hay nói này luôn có vô số điều để nói, hắn luôn có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người chỉ bằng vài câu ngắn gọn, không chỉ ân cần, nhiệt tình mà còn thích chia sẻ những chuyện tầm phào.

“Trước đó đơn vị y tế chữa trị cho hai mẹ con, không phải ruột thịt đâu, đứa con là con ngoài giá thú của chồng người phụ nữ nọ, nhưng nói với người ngoài là con nuôi, người phụ nữ biết chuyện mà còn ngầm cho phép, mối quan hệ phức tạp quá trời luôn. Nghe kể là hai mẹ con này bị chủ gia đình đó bán cho pháp sư tà thuật, nếu không may mắn được người khác tình cờ cứu thoát thì hai người này đã giết lẫn nhau rồi.” Đàn anh vừa nói vừa tặc lưỡi. “Tin tức tôi vừa nghe được là đã tìm thấy người bán họ cho pháp sư tà thuật, nhưng ông ta cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu, bị biến thành vật chứa cho Ác Mộng rồi ấy, đang trên đường đưa về điều trị.”

“Thật là điên cuồng.” Úc Ninh không khỏi tặc lưỡi theo: “Thật khó tưởng tượng ngôi nhà đó ngột ngạt đến thế nào.”

Đàn anh thở dài: “Chứ còn gì nữa, gia đình ba người đó nói điên thì đúng là điên, nói là khổ cũng thực sự rất khốn khổ, với tình trạng tinh thần bấp bênh của họ, không biết sau này có thể trở lại cuộc sống bình thường không nữa.”

Hôm nay có rất nhiều người ở trụ sở chính, có những đội tạm thời thành lập như của Úc Ninh, cũng có những điều tra viên cấp cao chuẩn bị lao ra chiến trường tiếp theo, và cả những người bị thương được đưa về chữa trị.

Giường bệnh của đơn vị y tế đã đầy, nên một nhóm người bình thường liên quan đến Quái sắp kết thúc thời gian quan sát đã được thả về trước. Nhóm người này làm xong các thủ tục là có thể đi ngay, sau khi rời khỏi Cục Điều tra, họ sẽ dần quên đi mọi thứ liên quan đến Quái và Cục Điều tra, trong hầu hết các trường hợp, họ có thể trở lại cuộc sống bình thường.

Nhóm người sắp xuất viện này được nhân viên dẫn đi, đang chuẩn bị đi thang máy lên các tầng khác thì tình cờ chạm trán nhóm Úc Ninh. Đàn anh vốn đang kể cho đồng đội nghe chuyện của gia đình nhà kia đột nhiên im lặng, hắn tinh mắt nhìn thấy hai đương sự của câu chuyện trà dư tửu hậu trong nhóm người đang tiến tới.

Khoảnh khắc hai nhóm người đi ngang qua nhau, Úc Ninh vô thức quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Bạch Tuyết và Vu Hậu Vọng cũng quay lại nhìn mình. Một cảm giác tê dại, như điện chạy khắp cơ thể Úc Ninh, trực giác mách bảo cậu rằng tốt nhất không nên nhìn nữa, vậy là Úc Ninh quay đi. Cậu giả vờ không để ý rằng người phụ nữ trung niên đang nhìn mình mấp máy môi như muốn nói điều gì đó, cậu nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát quay đầu đi.

Úc Ninh bước nhanh vài bước, sánh bước cùng đàn anh, hỏi: “Lần này chúng ta đi đâu?”

Đàn anh tuy nói chuyện tầm phào không quá lớn tiếng nhưng khi đụng phải đương sự vẫn thấy chột dạ, hắn lập tức tiếp nối đề tài mới.

“Địa điểm không xa, ngay trong Thủ đô, mức độ nguy hiểm của sự việc cũng không cao, cậu đừng quá lo lắng, đây là nhiệm vụ điều tra đầu tiên của cậu, không ai giao một vụ án lớn đâu.” Đàn anh an ủi người mới đến rồi ngẫm nghĩ về thông tin vụ án mình nhận được: “Chúng ta cần phải điều tra việc một truyền thuyết đô thị biến mất, trước khi mất tích, cô ta đã gọi điện đến đường dây nóng của Cục Điều tra, người của chúng ta đã tìm được khách sạn nơi cô ta sinh ra nhưng không tìm thấy dấu vết nào, cũng không liên lạc được nữa.”

“Khách sạn?” Trong lòng Úc Ninh dấy lên một dự cảm vô cùng không ổn, ngay cả hai người vừa rồi khiến cậu tim đập thình thịch khi đi ngang qua nhau giờ cũng không còn rảnh để quan tâm nữa. Cậu lo lắng hỏi: “Đừng nói là khách sạn Tiểu Phương trên phố Thanh Xuân kia nhé?”

“Hả, sao cậu biết.” Đàn anh khá ngạc nhiên, rồi cũng bắt đầu lo lắng theo: “Là bạn mà cậu quen biết à?”

Úc Ninh tuy không quen thân lắm với truyền thuyết đô thị ở khách sạn, nhưng ít nhất họ cũng đã cùng nhau đến trấn Vân Hòe, khi về Thủ đô, chính cậu là người đưa cô ta về khách sạn Tiểu Phương. Trước khi chia tay, Úc Ninh đặc biệt dặn dò truyền thuyết đô thị ở khách sạn rằng gần đây không được yên bình, bảo cô gọi điện cho Cục Điều tra nếu có chuyện gì lạ xảy ra. Tôi không ngờ cô ta lại sử dụng đường dây trợ giúp này nhanh đến vậy. Mới chỉ có vài ngày thôi, gần đây thật ra đang có bao nhiêu nguy hiểm rình rập, đến nỗi mà một cái truyền thuyết đô thị vừa về đến nhà đã gặp chuyện?!

Úc Ninh kể lại cho đồng đội tất cả những gì mình biết, đàn anh tuy là người mới vào chính thức chưa bao lâu, nhưng cũng nghe nói ở trấn Vân Hòe có một nhân vật lớn mà bọn họ không thể chọc giận được. Khi nghe tin truyền thuyết đô thị ở khách sạn vừa từ trấn Vân Hòe về, hắn cũng tăng cường cảnh giác hơn, cân nhắc có nên trình báo lên trên, nâng cao mức độ nghiêm trọng của sự việc hay không. Nhưng dù thế nào đi nữa, nhiệm vụ đã được giao cho đội tạm thời của họ, nên họ phải đi xem xét trước.

“Đi thôi.” Đàn anh quàng tay qua vai Úc Ninh rồi cùng bước lên chiếc xe van khiêm tốn của hắn: “Đừng lo lắng quá. Nhiều sự cố cấp độ này thường chỉ là hiểu lầm, chúng ta đi xem xét trước đã.”

Chiếc xe rời khỏi trụ sở chính Cục Điều tra, hướng về khách sạn nhỏ ở phố Thanh Xuân.

Úc Ninh nhìn tòa nhà trụ sở chính Cục Điều tra đang dần rời xa, không biết mình muốn nhìn thấy gì. Cậu luôn cảm thấy rằng vào một thời điểm nào đó vừa rồi, chút duyên phận cuối cùng của cậu và một vài người trong cuộc đời này đã bị cắt đứt hoàn toàn, họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Cảm giác này thật thần kỳ, buồn bã pha lẫn với thư thái, thậm chí còn hơi vui mừng.

Chẳng bao lâu sau, cậu quay đầu trở lại, đuổi theo hướng mặt trời đang lặn.

*

Tụ Thành, bầu trời đêm trong xanh, ngàn sao lấp lánh.

Úc Đường theo hai cụ nhà họ Lâm về nhà. Họ dùng một bữa tối thịnh soạn, cả khách lẫn chủ đều rất hài lòng.

Chỉ là trên bàn ăn, Lâm Tất Quả cứ luôn lén nhìn Úc Đường, một hai lần cũng được, nhưng quá nhiều lần đã khiến cho Lâm Tu Trúc phát hiện ra. Lâm Tu Trúc nửa cố ý nửa vô tình che khuất tầm nhìn của Lâm Tất Quả. Lâm Tất Quả có hơi phiền muộn, nhưng cũng không biết mình buồn bực cái gì, bèn dứt khoát cúi đầu tập trung ăn uống, không ngẩng đầu lên nữa.

Sau bữa tối, hai cụ nhà họ Lâm nồng nhiệt mời Úc Đường ở lại đêm nay.

Nơi Úc Đường ở hôm nay cũng chính là căn phòng khách mà y đã tạm trú khi chuẩn bị tang lễ cho Lâm Tu Trúc cách đây vài tháng. Đêm đã khuya, Úc Đường thay bộ đồ ngủ mới, nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Giây tiếp theo, Lâm Tu Trúc đứng ngoài cửa phòng khách nhìn thấy mấy dây leo đen trườn ra mở cửa cho mình. Lâm Tu Trúc không những tự mình đến đây, còn mang theo gối và chăn để trải dưới đất nằm, xem ra tối nay không có ý định về phòng ngủ.

Úc Đường đang nằm nghiêng trên giường, một tay làm gối đầu, vẻ mặt lười biếng, không thèm nhướng mi hỏi: “Anh đang làm gì ở đây?”

Lâm Tu Trúc trải chăn bên giường Úc Đường, cười nói: “Tới dỗ em ngủ.”

Nói xong, anh ngồi xếp bằng trên sàn, bật đèn ngủ trên bàn cạnh giường ngủ, từ dưới gối rút ra một cuốn truyện cổ tích.

“Được thôi.” Úc Đường tựa vào mép giường nhường chỗ cho Lâm Tu Trúc: “Anh lên đây.”

Lâm Tu Trúc chớp thời cơ nằm thẳng lên giường, mặt đối mặt với Úc Đường. Chiếc giường đơn trong phòng khách không lớn lắm, chỉ ép vào nhau thôi thì không đủ cho hai người ngủ, lúc này hai người phải sát vào nhau để đảm bảo người bên ngoài không bị ngã xuống.

Úc Đường phối hợp đắp chăn lên, nhắm mắt lại: “Anh đọc đi.”

Lâm Tu Trúc mua sách tranh này khi còn nhỏ, nhưng thật ra mua về rồi, cha mẹ anh cũng chẳng có thời gian đọc cho con trai nghe, những câu chuyện trước khi đi ngủ của anh về cơ bản toàn là truyền thuyết đô thị trấn Vân Hòe.

Vì Úc Đường đã ở đó trước khi trấn Vân Hòe xuất hiện, quen thuộc với những truyền thuyết đô thị đó hơn cả anh, Lâm Tu Trúc bèn lục lại cuốn sách tranh này trong tủ sách cũ của mình. Câu chuyện đầu tiên kể về một con khủng long bạo chúa muốn ăn thịt một chú khủng long bọc giáp bé con mới sinh, nhưng lại bị khủng long bọc giáp ôm lấy gọi là ba, câu chuyện diễn ra theo phong cách cổ tích ấm áp và chữa lành.

Úc Đường càng nghe mắt càng sáng, không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, mà còn bị câu chuyện thu hút.

Lâm Tu Trúc thấy y vô cùng thích thú chọc chọc con khủng long nhỏ trong sách tranh, chợt nghĩ ra một vấn đề: “Em đã từng nhìn thấy khủng long chưa? Cái loại còn sống ấy.”

“Chưa thấy.” Úc Đường lắc đầu: “Khủng long sẽ không biết đến sự tồn tại của em.”

Nếu không nhận thức được sự tồn tại của “y” thì y sẽ không xuất hiện.

Lâm Tu Trúc nhớ lại nội dung mà Cục Điều tra đã phổ cập cho mình. “Quái” xuất hiện cùng với sự ra đời của nền văn minh nhân loại. Nói cách khác, nếu con người không nhận thức được sự tồn tại của nỗi sợ hãi vô danh ẩn trong bóng tối thì thế giới Quái sẽ không bao giờ được kết nối với thế giới loài người. Khả năng tưởng tượng của con người mạnh mẽ vô cùng, họ thường tự hù dọa chính mình, luôn nghĩ xem trong bóng tối sẽ có cái này hay cái kia phải không, cuối cùng thì mở ra một con đường dẫn tới nguồn gốc nỗi sợ hãi của chính mình trong lúc đang sợ hãi.

“Cảm ơn em đã đến thế giới này.” Lâm Tu Trúc đột nhiên nói: “Anh rất vui được gặp em.”

“Y” giáng lâm là vì nỗi sợ hãi, nhưng không phải là một con quái vật do nỗi sợ hãi hóa thành, y chỉ đơn giản là tồn tại như một phần của thế giới này mà thôi.

Úc Đường luôn cảm thấy Lâm Tu Trúc có rất nhiều điều muốn nói với mình, câu mà anh vừa nói cũng mang hàm nghĩa thâm sâu nào đó. Nhưng y cảm thấy mình không hiểu được nội dung những lời này nên cũng không hỏi gì. Y biết Lâm Tu Trúc đang cố gắng an ủi mình, anh sẽ không phàn nàn về tính khí thất thường của mình, nhưng y không muốn nói gì, chỉ muốn nghe câu chuyện của chú khủng long nhỏ.

Lâm Tu Trúc không đi sâu vào chủ đề này mà bắt đầu kể chuyện như Úc Đường mong muốn.

Câu chuyện về chú khủng long nhỏ nhanh chóng kết thúc, cho đến khi Lâm Tu Trúc kể xong mấy câu chuyện, Úc Đường cuối cùng cũng cảm thấy hơi buồn ngủ, y tựa đầu vào ngực người kia, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Lâm Tu Trúc tắt đèn ngủ, nhẹ nhàng vỗ lưng y, thì thầm hát ru theo giai điệu trong ký ức, nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của Úc Đường, đếm từng sợi lông mi của y rồi bất giác chìm vào giấc ngủ.

Mùa hè ở Tụ Thành sắp kết thúc, mặt trời mỗi ngày lại mọc muộn hơn. Màn đêm ngoài cửa sổ vẫn chưa tan, Lâm Tu Trúc vừa mới ngủ đột nhiên mở mắt. Anh bị đánh thức bởi một cảm giác có nguy hiểm đang rình rập rất mạnh mẽ. Úc Đường trong vòng tay anh cũng đã tỉnh lại, rất không vui vì giấc ngủ bị quấy rầy, trên mặt y không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng đỏ ngầu giữa màn đêm.

Bên ngoài nhà cũ nhà họ Lâm, những bóng đen kỳ dị đang từng bước một đến gần, cùng với tiếng chuông không biết từ đâu vang lên, một luồng khí nguy hiểm đặc quánh nhanh chóng bao trùm toàn bộ dinh thự.

Úc Đường ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn những bóng đen đang đến gần, thì thầm nói:

“Tối nay có vẻ khá đông khách.”



Lời tác giả: Cuốn sách tranh là “Trông mi có vẻ rất ngon”, có một bộ phim cùng tên, rất hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play