Bị bà chủ nhà trọ nhìn bằng ánh mắt lo lắng và thông cảm như thế, Lâm Tu Trúc cũng nhận ra lời mình nói có thể không ổn cho lắm.

Nhưng chị Hai Trần nghe vậy thấy rất vui, thấy chị vui thì bà chủ cũng vui hơn một chút, coi như Lâm Tu Trúc đang muốn làm cho chị mình vui thôi. Cậu Lâm đúng là người tốt, bà chủ thầm nhủ.

Đêm hôm đó, cậu Lâm tốt bụng đi tảo mộ cho người nhà xong thì bắt đầu nghĩ cách làm sao để vào thôn Hoa Hòe.

Lâm Tu Trúc nhặt được vô số hoa hòe trong rừng cây hòe, nhưng không làm sao vào được thế giới trong cây hòe, cũng không thể tái tạo lại cơn mưa hoa lúc sáng sớm. Ngay sau đó, anh chuyển sang căn nhà gỗ của người kiểm lâm ở lưng chừng núi Lâm Nhị Nương Tử, nơi mấy đứa bé dẫn đường đã đưa anh đến lúc đó. Nhưng căn nhà nhỏ này ở thế giới loài người đã bỏ trống từ lâu, không cần gõ cửa, vì cánh cửa đó đã mở sẵn, bên trong không có cụ tổ của ông tổ của anh, chỉ có một căn phòng phủ bụi không biết bao nhiêu năm rồi.

Sau cùng, Lâm Tu Trúc chạy lên núi Xích Nhai. Anh không nghe thấy ai gọi tên mình sau lưng, cũng không thấy Sơn thần bé đang tìm bạn chơi cùng, thay vào đó anh tìm thấy cái cây trên đỉnh núi. Cây khổng lồ vô danh đang lặng lẽ tắm ánh trăng, không có dây leo nào chui ra khỏi cây chứ đừng nói đến vợ anh, xung quanh còn dựng hàng rào để ngăn không cho ai đến gần. Dây thừng, đèn lồng và chuông màu đỏ trông cũng bình thường, chẳng liên quan gì đến những thứ như xương người và da người, ngay cả trong đêm cũng không có nhiều cảm giác âm u kinh dị. Khi gió thổi qua, chuông vẫn reo, Lâm Tu Trúc đứng dưới chuông gọi tên Úc Đường nhưng không có tiếng trả lời.

Sau khi vật lộn đến nửa đêm, Lâm Tu Trúc chẳng thu được gì, anh trở về nhà trọ nơi mình nghỉ chân, ngủ không ngon giấc, trời vừa sáng đã tỉnh lại. Ban ngày, anh lang thang khắp thị trấn rất lâu mà không có manh mối gì, nên quyết định quay lại rừng cây hòe để xem thử, đi được nửa đường, anh gặp cậu trai ở cạnh Úc Đường ngày hôm qua.

Úc Ninh chào hỏi: “Ăn gì chưa, ông anh chồng quá cố.”

Lâm Tu Trúc vẫn giữ nụ cười lịch sự: “Tôi họ Lâm.”

“Anh Lâm.” Úc Ninh sửa lại ngay, đồng thời tự giới thiệu.

Nghe Lâm Tu Trúc nói hôm qua đi vào thôn Hoa Hòe nhưng hôm nay tìm không ra đường vào, Úc Ninh cũng thấy lạ: “Anh có thể vào ngay từ đầu có nghĩa là anh đã được mời.”

“Mặc dù được mời thì người còn sống tốt nhất cũng không nên vào, nhưng tôi nghĩ anh Lâm không hoàn toàn là người bình thường?” Úc Ninh vẫn chưa hiểu ra: “Sao đột nhiên không vào được nhỉ?”

“Anh bị đuổi ra ngoài à?” Cậu lẩm bẩm một câu.

Lâm Tu Trúc: “…”

Thấy anh Lâm bỗng im lặng, Úc Ninh biết mình nói đúng rồi, cậu từ từ nhắm mắt lại, mặc niệm hai giây cho ông anh chồng quá cố chưa chết nhưng có lẽ đã cận kề cái chết này. Hai giây sau, cậu lại mở mắt ra, đưa ra lời đề nghị: “Hay thử vận ​​may ở miếu Sơn thần xem sao.”

Hai mắt Lâm Tu Trúc sáng lên: “Đó là cửa vào à?”

“Thực ra không có lối vào cố định đâu.” Úc Ninh đáp: “Tôi cũng là khách nên không thể dẫn người khác vào được, nhưng người trong thôn Hoa Hòe hay ra đó nhận hàng chuyển phát nhanh lắm, chắc sẽ có người sẵn sàng dẫn anh vào.”

“Chuyển phát nhanh?” Lâm Tu Trúc nghĩ đến đống thùng giấy lớn nhỏ chất đầy trong miếu: “Ý cậu là những đồ vật mà người trong thị trấn gửi cho người thân đã khuất?”

“Không phải.” Úc Ninh giải thích: “Mấy năm gần đây thôn Hoa Hòe cũng nối mạng rồi, mọi người đều học cách mua sắm trực tuyến, nên dùng miếu Sơn thần làm trạm chuyển phát nhanh.”

Lâm Tu Trúc: “…” Bầu không khí tôn giáo dị thường và huyền bí đột nhiên biến mất, thay vào đó trở nên tràn đầy sức sống.

Úc Ninh cũng có thể thấy rằng thực ra Úc Đường chỉ đang giận dỗi thôi, chứ trong lòng y vẫn quan tâm đến ông anh chồng quá cố này lắm. Cậu thực sự sợ nếu đợi Úc Đường hết giận thì anh Lâm này qua đời luôn rồi, nên nghĩ nếu có thể giúp đỡ thì cứ làm, dù sao thì cuộc sống tươi đẹp nhưng lại ngắn ngủi, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.

Lâm Tu Trúc chân thành cảm ơn Úc Ninh, buổi chiều mua vài cân đồ ăn vặt rồi đến miếu Sơn thần ôm cây đợi thỏ, nghe Úc Ninh nói mấy đứa trẻ trong thôn thích ăn mấy món này, có thể đút lót cho chúng.

Không bao lâu sau, một đám trẻ con bất ngờ xuất hiện trong miếu Sơn thần, chạy thẳng về phía mấy thùng đồ chuyển phát nhanh. Lâm Tu Trúc chặn cô bé bị vẹo cổ mà anh nhìn thấy hôm qua lại, đưa hộp đồ ăn vặt cho cô bé, hỏi em có phải Bé Mầm con gái của chị Hai Trần không.

Bé Mầm vẹo đầu gật gật, cười hì hì hỏi anh muốn tìm em làm gì.

Lâm Tu Trúc giải thích mục đích của mình, nhờ Bé Mầm đưa về thôn Hoa Hòe, giây tiếp theo, hộp quà lại được nhét trở lại tay anh.

“Tuế Vô Quân nói không cho dẫn anh vào.” Bé Mầm nhe răng cười với anh, nhưng có phần gượng gạo.

Lâm Tu Trúc suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bất cứ loại chuyển phát nhanh nào các em cũng mang vào được à?”

Bé Mầm tưởng tượng một lúc, chợt giật mình tái mặt: “Anh định xẻ mình ra nhét vào thùng chuyển phát để đi lậu vào hả?”

Lâm Tu Trúc: “…”

Lâm Tu Trúc nhanh chóng ngăn chặn ảo tưởng kinh dị của Bé Mầm, giải thích ý định thực sự của anh: “Anh chỉ muốn đưa cho cậu ấy vài thứ thôi.”

*

Úc Đường ngủ không sâu lắm, chẳng biết đã ngủ bao lâu, y bị tiếng gõ cây đánh thức. Khi bước ra xem thì thấy trước cửa nhà xuất hiện một bức tường, thì ra là một đống thùng hàng có lớn có nhỏ, gần như bao kín cả cái cây.

Thôn Hoa Hòe đông người, có người thích ra ngoài đi dạo, như Lâm nhị nương tử và Lục Yêu thường xuyên đi du lịch khắp trần gian, gặp được đồ ngon, đẹp hay thú vị sẽ mua một ít rồi gửi về bằng chuyển phát nhanh để chia sẻ với mọi người.

Úc Đường khá được lòng mọi người, nên chẳng có gì ngạc nhiên khi trước cửa nhà y có rất nhiều quà của người khác. Những sợi tơ đen thò ra khỏi cây, tháo từng hộp chuyển phát nhanh ra, sau đó tơ đen ngưng tụ lại thành một cụm sương đen. Cụm sương đen nhảy vào một chiếc hộp bìa cứng đã mở sẵn, lục lọi bên trong, tìm thấy một đống đồ ăn vặt. Y rất vui, vô số dây leo đen mảnh mai đang đung đưa nhẹ nhàng không theo quy luật sau lưng y.

Cụm sương đen lần lượt mở từng cái hộp mù, mỗi cái chứa đựng những điều bất ngờ khác nhau, đồ ăn, đồ uống, đồ chơi, cái gì cũng có, cuối cùng còn mở ra được một ngôi nhà búp bê xinh đẹp. Y lấy những con búp bê ra khỏi nhà, ném chúng sang một bên, rồi tự mình chui vào nhà búp bê, chẳng mấy chốc mà cả cụm sương bắt đầu phập phồng đều đặn, như thể đang ngủ.

Ngày hôm sau, đám trẻ lại mang thêm một chuyến hàng chuyển phát nhanh mới đến, không để ý đến ngôi nhà búp bê, chúng chỉ chất những chiếc hộp bìa cứng ở bên cạnh rồi bỏ đi. Không lâu sau khi bọn trẻ rời đi, núi hàng chuyển phát nhanh sụp đổ, chôn vùi ngôi nhà búp bê bên trong.

Cụm sương đen bị đánh thức bởi trận sạt lở lớn, ló ra khỏi ngôi nhà búp bê, một sợi dây leo mỏng manh vẫn quấn quanh mái nhà xanh đã gãy. Cụm sương đen bối rối nghiêng người sang một bên, y hơi thắc mắc, hình như hàng chuyển phát nhanh hai ngày qua có hơi nhiều. Y không vội mở bưu kiện chuyển phát nhanh mà tìm kiếm thông tin người gửi. Sau đó y mới nhận ra rằng những hộp chuyển phát nhanh này không dán phiếu gửi trên đó, cũng không cho biết người gửi là ai. Nhưng bọn trẻ vẫn mang hàng đến chỗ y, những thứ bên trong rất phù hợp với sở thích của y, có thể dễ dàng biết được ai đã gửi.

Cụm sương đen nứt ra ở giữa, Úc Đường bước ra khỏi đó, duỗi thẳng chân tay đã lâu không hoạt động, nhặt một cái chong chóng trong thùng chuyển phát nhanh lên. Y đưa chong chóng bảy màu lên môi, một cơn gió tình cờ lướt qua, trước khi chạm vào môi, chong chóng đã bắt đầu quay.

Úc Đường khịt mũi khe khẽ: “Là đồ trẻ con chơi.”

Một lúc sau, y giơ cao chong chóng, bước đi thong thả trên đỉnh núi, luồng không khí cũng đẩy chong chóng quay thật chậm rãi.

*

Buổi trưa, Lâm Tu Trúc gửi chuyển phát nhanh xong thì về nhà trọ, thấy chị Hai Trần hôm nay ăn mặc chỉnh tề, tinh thần cũng khác hẳn mọi khi. Tuy nhiên, bà chủ và nhân viên trong nhà trọ đều cau mày không vui, Lâm Tu Trúc thấy vậy, bèn hỏi hỏi có chuyện gì.

“Sáng nay thức dậy, chị Hai nói con gái sẽ đến chị đón đi đoàn tụ.” Cô nhân viên hạ giọng, liên tục liếc nhìn hai chị em bà chủ để chắc chắn rằng họ không chú ý đến mình. “Cuộc đoàn tụ này rõ ràng không phải là trên trần gian rồi, chị Ba muốn đưa chị Hai đến bệnh viện khám, nhưng nói sao chị Hai cũng không chịu đi.”

Cô nhân viên thở dài: “Chỉ mong là chị Hai lại đang nói lung tung.”

Tình trạng sức khỏe của chị Hai Trần không mấy khả quan, chính bản thân bà thì lại rất lạc quan, còn khuyên em gái nên nhìn thoáng ra, dù sao thì bác sĩ nói chuyện đó cũng chỉ trong vòng hai tháng, sớm muộn gì cũng sẽ như vậy thôi. Bà chủ nghe vậy thì không vui, qua lại vài lời với chị gái nhưng tối hôm đó vẫn dọn chiếc giường nhỏ sang phòng chị mình, nói buổi tối muốn trò chuyện.

Trời càng lúc càng tối, Lâm Tu Trúc vừa mới ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng chuông yếu ớt. Anh mở mắt, thoáng thấy một bóng người đi qua sân qua khe hở trên tấm rèm, anh mở cửa sổ, nhìn thấy bóng người vẹo cổ đang đi dưới ánh trăng.

Đến thật à?!

Lâm Tu Trúc giật mình, khuôn mặt người vui người buồn của hai chị em nhà họ Trần hiện ra trước mắt, cảm xúc trong lòng chợt phức tạp. Chẳng bao lâu, anh nhớ đến truyền thuyết thôn Hoa Hòe nên vội đứng dậy mặc quần áo, chạy ra sân, nấp sau gốc cây hòe. Lâm Tu Trúc ló đầu ra từ sau gốc cây, thấy cô bé vẹo cổ một tay cầm đèn da người, một tay cầm chuông xương người đi đến trước cửa phòng chị Hai Trần thì dừng lại.

Cánh cửa gỗ bị gõ nhẹ hai lần, không lâu sau chị Hai Trần đã mở cửa, bà kinh ngạc nhìn cô bé đứng trước cửa, ôm chặt lấy con gái, vai co giật từng hồi như đang khóc. Ôm con một lúc, chị Hai Trần thả con gái xuống rồi quay vào nhìn vào trong phòng. Lúc này bà chủ đang nằm trên chiếc giường nhỏ cạnh giường chị mình, lấy tay làm gối, ngủ rất say. Chị Hai Trần cũng nằm trên giường, ngủ theo tư thế giống em gái mình, cũng ngủ rất say, sau đêm nay sẽ không tỉnh lại nữa. Quyến luyến từ biệt em gái xong, bà bế con gái lên, đi về phía cây hòe trong sân.

Lâm Tu Trúc bị bắt quả tang nhưng cả hai mẹ con đều không tỏ ra quá ngạc nhiên, chị Hai Trần thậm chí còn làm động tác im lặng rồi chỉ vào nhà như muốn nói đừng đánh thức em gái bà. Gió đêm thổi qua, mang theo vô số cánh hoa hòe trên cây xuống, Lâm Tu Trúc nhìn hai mẹ con họ thực sự đang bước vào cây hòe. Anh lập tức đuổi theo, dùng tay bắt lấy vài bông hoa rơi.

*

Sau khi ánh sáng trắng mạnh mẽ đi qua, Lâm Tu Trúc mở mắt ra, thấy mình đang đứng trước cửa một tòa chung cư.

Tòa nhà này có tổng cộng sáu tầng, lớp sơn trắng trên bức tường bên ngoài đã trở nên xám xịt sau nhiều năm gió táp mưa sa, cửa chống trộm rỉ sét rồi, tuy đã cũ nhưng vẫn có cảm giác sống động. Giữa trưa hè nắng chói chang, côn trùng kêu không ngừng, còn có tiếng trẻ con nô đùa trong công viên nhỏ cách đó không xa. Khi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy những ống khói cao đang phun ra khói đen, đó là hơi thở của con thú khổng lồ bằng thép, cách đó không xa là khu vực nhà máy đã khuất tầm mắt, nơi mọi người đổ mồ hôi công sức, còn máy móc hoạt động không ngừng nghỉ.

Chẳng hiểu sao, Lâm Tu Trúc cảm thấy mọi thứ trước mắt mờ mịt, không chân thực, như những bức ảnh cũ từ hơn hai mươi năm trước, cũ kỹ, ố vàng, sần sùi. Lâm Tu Trúc chớp mắt thật mạnh nhưng vẫn không thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, anh vẫn cảm thấy xung quanh mình thiếu thiếu thứ gì đó.

Nhắc mới nhớ, tại sao trên trấn Vân Hòe lại không có cây hòe? Đợi đã, ban đầu có cây hòe ở thị trấn này không? Trong lúc hoang mang, anh cảm thấy mình không nên ở đây, nhưng nhìn trái nhìn phải, mọi thứ đều là cảnh tượng quen thuộc đối với anh, không biết cảm giác thiếu hài hòa đến từ đâu.

Có lẽ là ảo giác do phơi nắng quá lâu, Lâm Tu Trúc nghĩ thầm.

Nó bước vào khu chung cư, hành lang mát mẻ, hơi nóng đột nhiên giảm xuống. Bé trai bảy, tám tuổi đang ở độ tuổi hoạt bát và hiếu động, nó cũng không chịu đi lên cầu thang đàng hoàng, cứ nhảy hai hoặc ba bậc thang một lần, cứ thế sải bước lên tầng ba. Nó gõ cửa, cha mẹ không nhìn rõ mặt liền mở cửa cho nó, hỏi sao nó về nhanh thế, không phải nói lên núi chơi với bạn sao.

Lâm Tu Trúc chợt nhớ ra quả thực mình định lên núi tìm bạn, nhưng không hiểu sao lại quay về nhà.

“Thôi, giờ cũng về rồi, vậy con trông nhà đi.” Người phụ nữ không nhìn rõ mặt cầm túi xách lên, đi giày cao gót, chỉnh lại mái tóc xoăn của mình, khoác cánh tay người đàn ông bên cạnh, chuẩn bị ra ngoài.

Lâm Tu Trúc vẫn muốn đi tìm bạn, nhưng cha mẹ dặn dò như vậy, nó quyết định ở lại trông nhà.

Rõ ràng đã là buổi trưa, nhưng ánh nắng chiếu vào nhà từ bên ngoài trông như lúc chạng vạng, chiếc quạt nhỏ đặt trên tủ giày lắc lư, con lắc của chiếc đồng hồ treo tường hình con cú phía trên chiếc quạt cũng lắc lư. Đúng là một buổi chiều yên bình.

Bé trai ngã xuống sô pha, bật ngược lại hai lần mới ngồi vững, một tay cầm miếng dưa hấu trên bàn cà phê, tay kia cầm điều khiển từ xa rồi bật TV trong phòng khách.

Màn hình của chiếc TV đầu to phổ biến trong thời đại này nhấp nháy ánh sáng trắng, hình ảnh đột nhiên sáng lên nhưng chất lượng hình ảnh không rõ, khuôn mặt của những người trên màn hình đều nhạt nhòa, chỉ có thể thấy rõ những khối màu ở mắt và miệng. Không biết trên TV đang chiếu chương trình gì, cùng với tạp âm xẹt xẹt trong đó, một giọng không thể phân biệt được là nam hay nữ vang lên.

“Chào mừng đến với trấn Vân Hòe, với khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, văn hóa dân gian đặc sắc, nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú, chắc chắn bạn sẽ có cảm giác như đang ở nhà.”

“Chào mừng đến trấn Vân Hòe, chào mừng đến với thiên đường này, để tận hưởng sự yên bình không bị ràng buộc bởi thể xác.”

“Trấn Vân Hòe, ngôi nhà của linh hồn bạn.”

Hình ảnh TV dường như bắt đầu nhấp nháy do tín hiệu không ổn định, những bông tuyết xuất hiện, khi nó khôi phục lại, màu sắc hình ảnh vốn đã chẳng rực rỡ bao nhiêu thậm chí còn xám xịt hơn trước.

“Tiếp theo là tin tức hôm nay.”

Giọng của người dẫn chương trình trở nên chói tai, trộn lẫn vào tạp âm trên TV, rất khó phân biệt được đang nói gì, phụ đề cũng mờ đi, những ký tự vuông vức gọn gàng dường như đã biến thành những biểu tượng ma quái.

“Hôm nay là một ngày đặc biệt, một trăm hai mươi tám cư dân của thị trấn sẽ trở về quê hương, bắt đầu cuộc sống mới, chúng ta hãy nồng nhiệt chào đón đồng bào trở về.”

Trên TV xuất hiện rất nhiều bức ảnh nửa người, trông giống như ảnh giấy tờ tùy thân, nhưng mỗi bức ảnh đều được bao quanh bởi một khung đen. Và người dẫn chương trình bắt đầu đọc thông tin của họ.

“Tần Miêu Miêu, rời quê hương vào ngày 26 tháng 11 năm [-bíp-], trở về quê hương vào ngày 12 tháng 8 năm [-bíp -], từng là cán sự lớp 1-8 trường Tiểu học số 1 trấn Vân Hòe, có thành tích học tập xuất sắc.”

“Lâm Đại Hải, rời quê hương ngày 20 tháng 1 năm [-bíp -], trở về quê hương ngày 12 tháng 8 năm [-bíp -], làm việc ở đội khai thác mỏ số hai trấn Vân Hòe, được nhận Huân chương Lao động vinh quang.”

“Tô Mai…”

“Lâm Hiểu Tĩnh…”

Khi giọng nói của người dẫn chương trình ngày càng chói tai, các nhân vật trong ảnh trên màn hình TV ngày càng mờ nhạt, từ vẫn còn có thể coi là con người dần dần bị biến dạng thành một khối màu hỗn loạn.

Lâm Tu Trúc vốn không đủ kiên nhẫn để nghe một bản tin dài như vậy, nhưng không hiểu sao nó lại không thể rời mắt khỏi TV, không thể chuyển kênh bằng điều khiển từ xa trên tay.

“Lâm Tử Hào…”

“Cát Thần…”

Từng tấm ảnh lướt qua, TV màu dần chuyển sang đen trắng, tín hiệu ngắt quãng, hình ảnh nhấp nháy. Đột nhiên, giọng nói của người dẫn chương trình biến thành một tiếng vo ve chói tai, âm điệu lúc cao lúc thấp, đó là âm thanh của tiếng còi cảnh báo. Những bức ảnh cuộn trên TV biến mất, thay vào đó là hình ảnh chữ đỏ trên nền xanh, hai chữ “Cảnh báo” màu đỏ tươi đang đập như trái tim.

“Cảnh báo! Cảnh báo! Vào lúc 2 giờ 30 phút chiều nay, một thảm họa nứt đất sẽ xảy ra ở thị trấn của chúng ta! Người dân được yêu cầu di chuyển đến hầm trú ẩn dưới lòng đất ngay lập tức!”

“Cư dân xin đừng luyến tiếc đồ đạc ở nhà, hãy chăm sóc tốt cho người già và trẻ em, sơ tán có trật tự!”

“Cảnh báo! Cảnh báo! Vào lúc 2 giờ 30 phút chiều nay…”

Tiếng cảnh báo trên TV cứ vang lên liên tục, Lâm Tu Trúc ngồi bật dậy khỏi sô pha, sốt ruột đi loanh quanh trong phòng khách, cứ có cảm giác như mình đã quên điều gì đó. Đúng vậy, hôm nay nó sẽ đi chơi với bạn. Người bạn mới của nó sống trên núi, không có TV ở nhà, không biết liệu bạn nó có nhìn thấy thông báo này hay không. Vẫn còn một chút thời gian trước giờ được cảnh báo, có lẽ chút thời gian này đủ để nó chạy đến căn cứ bí mật mà mình xây dựng cùng người bạn kia, rồi cùng nhau chạy về nơi trú ẩn.

Lâm Tu Trúc tính toán đường đi trong đầu, nín thở chạy ra khỏi cửa. Nhưng khi mở cửa, nó phát hiện chẳng hiểu sao khu chung cư vốn yên tĩnh vốn đã chật kín người. Mọi người đều nóng lòng muốn rời khỏi nơi nguy hiểm này, chạy đến nơi trú ẩn, đứa bé thấp lùn như nó không thể di chuyển trong đám đông đông đúc. Những người với khuôn mặt nhạt nhòa đang la hét, khóc lóc, gọi tên người thân, bạn bè, hỗn loạn, ồn ào, đông đúc không tìm được lối thoát.

Lâm Tu Trúc cố sức chen chúc về phía nơi sáng sủa, nhưng đúng lúc này, tai họa được báo trước bất ngờ ập đến. Mặt đất rung chuyển, tai người có thể nghe thấy tiếng động khủng khiếp khi những tảng đá lăn xuống núi, đám đông bắt đầu la hét, sự hoảng loạn lan rộng. Cuối cùng, có người chạy ra khỏi hành lang, khoảnh khắc tiếp theo, cửa khu chung cư dường như đã biến mất, không lâu sau mọi người đã chạy ra khỏi khu nhà, Lâm Tu Trúc cuối cùng cũng thở được.

Nhưng thứ đang chờ đợi họ bên ngoài không phải là sự sống, mà là một cái hố khổng lồ. Mặt đất dưới chân đã nứt ra thành từng cái hố lớn, nuốt chửng mọi thứ bên trên chúng, từ nhà cửa, cây cối, chim chóc, thú rừng, con người… không gì thoát được. Những người vừa bước ra ngoài ánh sáng không nhận ra vết nứt dưới chân mình, hụt chân một cái rơi xuống vực sâu không đáy, chưa kịp thốt ra một tiếng kêu. Mà vết nứt không chỉ có một, mặt đất vẫn đang rung chuyển, không ai biết tiếp theo sẽ đến phần đất nào nứt ra.

Lâm Tu Trúc lo lắng nhìn về phía núi Xích Nhai nơi bạn mình đang ở, phát hiện ngọn núi đã bị xẻ làm hai nửa từ lúc nào, với cái cây khổng lồ trên đỉnh núi làm ranh giới phân chia. Một trái một phải, như hai đỉnh núi sinh ra từ cùng một nguồn, nhưng lại chia thành âm và dương. Từ góc nhìn của Lâm Tu Trúc, núi Xích Nhai bên phải bỗng ngả về hướng trấn Vân Hòe.

Không, không phải núi Xích Nhai đang ngã xuống!

Chân vẫn đứng trên mặt đất nhưng trời đất quay cuồng, Lâm Tu Trúc chợt nhận ra không phải núi ngã xuống, mà là toàn bộ mặt đất bị hất tung lên như trứng chiên trên chảo.

Lúc này, nó nhìn thấy bầu trời phía trên không còn là bầu trời nữa, mà là khung cảnh của một thị trấn nhỏ khác… Gạch xanh ngói đen, cổ kính, sân nhà nào cũng trồng đầy cây hòe, khác hẳn với trấn Vân Hòe đậm chất công nghiệp, tự nhiên và yên bình biết bao.

Không, đó cũng là trấn Vân Hòe. Một giọng nói trong tiềm thức mách bảo nó như vậy. Đó cũng chính là trấn Vân Hòe, thế giới trong cây hòe như cách gọi của thế hệ trước, nơi con người trở về sau khi chết, là quê hương của linh hồn.

Mặt đất nứt nẻ dưới chân, một thị trấn kỳ diệu trên đầu. Như một đồng xu được ném lên không trung, lần này ánh sáng và bóng tối, tĩnh và động, âm và dương, sự sống và cái chết bị đảo ngược.

Trong đầu bỗng vang lên một âm thanh như dây xích đứt, cánh cổng ký ức mở ra, anh nhớ ra rồi!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy lần nữa, Lâm Tu Trúc rốt cuộc nhớ ra mình đã từng tận mắt chứng kiến ​​chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước. Anh cũng nhớ ra mình là ai, từ đâu đến, muốn đi đâu. Anh đuổi theo hai mẹ con Bé Mầm để lẻn vào thế giới trong cây hòe, nhưng bằng cách nào đó anh đã đến với không gian và thời gian hỗn loạn thuộc về hơn hai mươi năm trước này, còn trở lại hình dáng như lúc bảy tám tuổi. Năm đó, ngày đó, lần đầu tiên anh nhìn thấy một cảnh tượng không thuộc về thế giới này.

Lâm Tu Trúc cũng nhớ ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, anh nhìn chằm chằm vào núi Xích Nhai, quả nhiên nhìn thấy hình bóng quen thuộc mà lẽ ra phải khắc sâu vào tâm trí mình. Rõ ràng ở rất xa, chỉ nhìn thấy một bóng đen mờ nhạt, nhưng không hiểu sao Lâm Tu Trúc lại có cảm giác y cũng đang lặng lẽ quan sát mình.

*

Bé Mầm đưa mẹ về thôn Hoa Hòe.

Đã nhiều năm không gặp, em cũng không biết nên nói gì với mẹ, hơn nữa em còn có chuyện muốn bàn với bạn bè nên sau khi sắp xếp cho mẹ xong liền bỏ chạy.

Mấy đứa trẻ đang canh gác gần miếu Sơn thần thấy Bé Mầm hoảng sợ chạy tới thì hỏi em có chuyện gì.

“Chính là cái anh chồng quá cố đó!” Cái danh xưng này có sức mạnh tẩy não quá lớn, Bé Mầm đã ghi nhớ luôn chỉ sau một lần nghe bạn kể: “Anh ấy theo tôi vào, nhưng tôi không thấy anh ấy đâu, có lẽ anh ấy đã chạy đến nơi đó.”

“Cậu nói cái truyền thuyết đô thị đó à?” Bé trai giật giật cái đuôi sam nhỏ của mình: “Có lẽ là bị coi như kẻ xâm nhập nên mới bị chặn lại.”

“Lén đi theo có thể được coi là kẻ xâm nhập nhỉ?” Bé Mầm hỏi: “Chuyện này có nên nói cho Tuế Vô Quân không?”

Cô bé chưa kịp nói xong thì Úc Đường đã xuất hiện sau lưng em, trên tay cầm cái chong chóng cầu vồng.

“Anh ta sao rồi?” Úc Đường nhìn chằm chằm chong chóng trong tay, làm như vô tình hỏi thôi.

Thấy y tự mình đến rồi, Bé Mầm cũng không rối rắm nữa, kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.

“Nơi đó khá nguy hiểm.” Một bé trai khác hỏi: “Điện hạ bé, ngài có muốn mấy người chúng tôi tới đón anh ta trước không?”

Cho dù có bao nhiêu người tin vào những tin đồn và truyền thuyết được truyền miệng, chỉ cần có nhiều người biết về chúng thì những câu chuyện sai sự thật sẽ trở thành truyền thuyết đô thị chân chính.

Từ khi thôn Hoa Hòe bắt đầu qua lại với thế giới loài người nhiều hơn, Cục Điều tra đã chuyển những truyền thuyết đô thị mà mình không thể quản lý hay xử lý được vào thế giới trong cây hòe. Truyền thuyết đô thị nhiều lên, để đề phòng trường hợp khẩn cấp, Cục Điều tra không chỉ lập chi nhánh ở trấn Vân Hòe mà còn bố trí một không gian truyền thuyết đô thị ở thôn Hoa Hòe để ngăn chặn những người đi lậu vào. Đó là không gian được tạo nên từ những ký ức còn sót lại của con người về thảm họa thiên nhiên hơn hai mươi năm trước, thảm họa ngày ấy cứ lặp đi lặp lại hàng ngày. Tuy rằng là không gian truyền thuyết đô thị hiền hòa, không tổn hại đến tính mạng con người hiếm có, nhưng người bị mắc kẹt trong đó không có cách nào tự thoát ra, chỉ có thể chờ đợi người khác tìm tới.

Úc Đường gọi mấy đứa bé đang chuẩn bị lên đường đi tìm người lại: “Ta đi cùng các ngươi.”

Vừa mở mắt ra, Úc Đường đã xuất hiện trên đỉnh núi Xích Nhai, chong chóng trên tay y biến mất, ngoại hình cũng biến trở về cùng độ tuổi và trang phục với tượng đá ở miếu Sơn thần. Y đã ở đây hai mươi năm trước, nên khi đến với không gian truyền thuyết đô thị này mới trở lại như bản thân mình ngày đó.

Y nhìn thấy hai thế giới âm dương đang đảo ngược, nhanh chóng bắt gặp bóng dáng của một cậu bé bảy tám tuổi trong đám đông đang hoảng loạn.

Y đã nhìn thấy anh.

Và y biết rằng người kia cũng nhìn thấy mình.

Bị ngăn cách bởi thời gian và không gian, ánh mắt họ lại gặp nhau.

Hình như… có phần quen thuộc.

Úc Đường vô thức chớp mắt, đoạn ký ức đã quên trong giấc ngủ quá dài bỗng hiện lên trong mắt. Mùa hè, tiếng côn trùng ríu rít, núi rừng tĩnh lặng, một cậu bé mang lưới bắt côn trùng xông vào nơi y đang nằm phơi nắng, dùng sức rất mạnh để lay y dậy khỏi giấc ngủ chập chờn.

Cậu bé lo lắng hỏi y: “Cậu có khỏe không? Cậu bị lạc trên núi à? Ngất xỉu vì đói à? Người nhà cậu ở đâu? Có cần hô hấp nhân tạo không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play