Đến trưa, Úc Ninh bước ra khỏi cổng trường, từ xa đã thấy Úc Đường đang vẫy tay chào mình, đến gần rồi cậu mới nhận ra bên cạnh bạn mình còn có một người khác.
Nói chính xác thì đó không phải là một người, mà là một Quái. Mặc dù những đường khâu trên cơ thể cô quá nổi bật, từ đầu đến chân đều rất phù hợp với hình mẫu rập khuôn của ma nữ một cách hoàn mỹ, nhưng vì đã rời khỏi nơi sinh ra nên những người đi ngang qua không thể nhận ra sự bất thường của cô.
“Đây là Tiểu Phương.” Úc Đường chỉ vào người phụ nữ tóc dài hốc hác bên cạnh: “Là bạn tôi mới quen, muốn cùng chúng ta đi trấn Vân Hòe.”
“Chào cậu.” Truyền thuyết đô thị ở khách sạn cố gắng kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười mệt mỏi. Thật ra ra cô ta không có tên, cũng không phải tên Tiểu Phương, Tiểu Phương là tên cái khách sạn nọ.
Đêm khuya hôm qua, truyền thuyết đô thị ở khách sạn bị chặn ngoài hành lang để tâm sự thâu đêm. Cô ta giải thích suốt nửa đêm rằng mình không phải hai nạn nhân năm xưa, không bị tổn thương tình cảm gì cả, sau đó phải nghe người bên cạnh kể lể dong dài về mối câu chuyện tình cảm ngắn ngủi nhưng lãng mạn của y, truyền thuyết đô thị cảm thấy hoang mang vô cùng. Lúc bình minh đến, cô nghĩ cuối cùng mình cũng được giải thoát.
Cùng lúc đó, streamer trốn trong phòng mình trước thì nghe có người gõ cửa, sau lại nghe tiếng người thì thầm ở hành lang suốt đêm cũng tưởng mình được giải thoát, hắn liền xách hành lý lao ra khỏi cửa.
Sau đó, ba người đụng mặt nhau, streamer ngất tại chỗ, ngã thẳng vào người bạn phía sau.
Úc Đường chỉ streamer: “Thấy không, lúc đó anh ấy đã trợn mắt nhìn tôi như vậy đấy, tôi đã mở lòng với anh ấy, nhưng không ngờ anh ấy lại đối xử với tôi như vậy!”
Truyền thuyết đô thị ở khách sạn: “…” Không không không, đó không phải là trợn mắt với ngài, mà là trợn mắt ngất xỉu luôn được không?!
Bạn của streamer bò dậy, không thấy có gì lạ ngoài hành lang, chỉ tưởng streamer bị hạ đường huyết nên nhanh chóng cho hắn ăn hai viên kẹo, sau đó cùng chủ khách sạn đỡ streamer lên xe đưa đến bệnh viện.
Nhìn những người này đi xa rồi, truyền thuyết đô thị ở khách sạn tưởng Úc Đường cũng sắp đi nên thả lỏng cảnh giác. Sau đó, trong tình trạng đầu óc không tỉnh táo, không hiểu sao cô ta lại đồng ý lời mời đến chơi nhà y.
Truyền thuyết đô thị ở khách sạn cứ thế được Úc Đường dẫn tới cổng trường, nói muốn cô gặp mặt làm quen với bạn đồng hành.
“Chào cô.” Úc Ninh cũng lịch sự giới thiệu mình, còn hỏi truyền thuyết đô thị ở khách sạn muốn ăn gì trưa nay, có kiêng món gì không.
Truyền thuyết đô thị ở khách sạn: “…”
Đám người này bị sao vậy chứ, cô ta là truyền thuyết đô thị đấy nhé, là cái loại chỉ cần nhắc đến thôi cũng đủ khiến người ta dựng tóc gáy!
Người qua lại đông đúc nơi cổng trường Đại học Thủ đô nhưng hầu như ai cũng phớt lờ ba người đang nói chuyện, cho đến khi Úc Ninh nghe thấy có người gọi tên mình.
Úc Ninh ngẩng đầu lên, vô cùng ngạc nhiên khi thấy một người bạn đã nhiều năm không gặp lại.
“Hiểu Thi.”
Đới Hiểu Thi mỉm cười: “Khi tới đây tôi đã nghĩ không biết có gặp được cậu hay không, không ngờ lại trùng hợp thế này thật.”
Trong những năm qua, Úc Ninh vẫn duy trì liên lạc với những người bạn cùng từ núi Xích Nhai xuống đây, cũng biết rõ hoàn cảnh hiện tại của từng người.
Đới Hiểu Thi giờ đã không cần đội mũ để che cái đầu trọc lóc của mình nữa, cô có mái tóc ngắn ngang tai, trông cả người tràn đầy sức sống. Ca mổ của cô năm đó khá thành công, đến nay bệnh vẫn chưa tái phát, đã bắt đầu cuộc sống học tập bình thường.
Đới Hiểu Thi không còn nhớ mình đã kết bạn với Úc Ninh như thế nào nữa, cô chỉ nhớ rằng họ dường như đã cùng nhau leo núi, sau đó trở thành bạn bè. Trong ấn tượng còn sót lại, cô đi leo núi không phải để giải trí mà do có những suy nghĩ rất tồi tệ. Có lẽ đó là tác dụng phụ của thuốc nên cô luôn cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó. Cô quên mất rốt cuộc tại sao mình không thực hiện kế hoạch khủng khiếp đó, nhưng vẫn nhớ quyết tâm không từ bỏ mạng sống của mình lần nữa. Dựa vào niềm tin này, cô đã vượt qua quá trình điều trị đau đớn.
Đới Hiểu Thi được phẫu thuật với sự giúp đỡ của những nhà hảo tâm, nay sức khỏe đã hồi phục, cũng đã làm một vài việc trong khả năng của mình cũng như hoàn thành việc học, tiết kiệm chi phí học đại học, rời khỏi gia đình khiến cô cảm thấy khúc mắc kia. Quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi, một cuộc sống mới sắp đến rồi.
“Tôi nhận được thông báo nhập học rồi, ngay trường đại học bên cạnh kìa, lần này đến trường trước xem tình hình ra sao.” Đới Hiểu Thi cười hỏi: “Mà này, sao cậu lại đứng một mình ở cổng trường?”
Úc Ninh vô thức liếc nhìn Úc Đường, phát hiện y cũng không hề cảm thấy thất vọng vì bạn mình đã không còn nhận ra sự tồn tại của mình, như thể đã quen từ lâu rồi.
Đới Hiểu Thi nói thêm vài lời rồi chào tạm biệt, Úc Ninh đưa Úc Đường và truyền thuyết đô thị ở khách sạn mới quen đến căng tin nổi tiếng nhất trường để ăn trưa, quẹt thẻ sinh viên của cậu. Buổi chiều Úc Ninh không có lớp, như đã hứa hôm qua, cậu đưa Úc Đường đi dạo một vòng Thủ đô.
Suốt ngày hôm nay, Úc Đường vui lắm. Úc Ninh nhớ lại, tâm trạng vui vẻ của y có lẽ bắt đầu từ khi gặp lại Đới Hiểu Thi. Dường như chỉ cần thấy bạn của mình sống tốt thì sẽ vui mừng, ngay cả khi người kia không thể nhìn thấy y, nghe thấy y, chạm vào y, nhớ đến y, hay giữ lại dấu vết về chuyến thăm của y.
Những gì con người có thể giữ lại đều sẽ bị thời gian xóa nhòa. Bãi bể nương dâu, thế sự vô thường, nhưng y vẫn ở đó, dõi theo những cuộc gặp gỡ đã qua.
*
Tuần lễ thi cử kết thúc, Úc Ninh xách hành lý lên tàu trở về quê hương, Úc Đường cũng mua vé, ngồi ngay cạnh cậu. Truyền thuyết đô thị ở khách sạn không có căn cước, nhưng vẫn qua được cửa kiểm tra an ninh, cô ta bị gói ghém lại nhét vào vali, rồi cứ thế lẩm bẩm càu nhàu trên giá hành lý, vô cùng hối hận vì cái tay thối đã gõ cánh cửa không nên gõ đêm đó.
Sau một ngày một đêm trên tàu cao tốc rồi chuyển sang một chuyến tàu cũ kỹ, ít tiện nghi khác gần hết ngày, cuối cùng cả nhóm cũng đến được trấn Vân Hòe vào một buổi sáng không mây. Khi mùa hè đến, hoa hòe trong thị trấn nở rộ, cũng là lúc có nhiều khách du lịch nhất.
Đi thong thả trên con đường đá xanh, Úc Đường hỏi hai người bạn muốn đi riêng hay đi cùng y đến rừng cây hòe ở sau núi của thị trấn trước, rồi về thôn Hoa Hòe chơi. Nhà của Úc Ninh ở trấn Vân Hòe gần rừng cây hòe, cũng là nơi chi nhánh Cục Điều tra đóng quân, cùng đường với Úc Đường. Còn truyền thuyết đô thị ở khách sạn là lần đầu tiên rời Thủ đô, thực ra, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội rời khỏi khách sạn đó, lần đầu đi xa nhà cũng hơi căng thẳng, bèn quyết định theo sát hai người quen. Thế là cả ba cùng đi vào rừng cây hòe ở sau núi.
Phần sau núi của thị trấn được gọi là núi Lâm Nhị Nương Tử, xét về độ cao thì thực ra đây là một sườn đồi nhỏ, rừng cây hòe nằm dưới chân núi, đồng thời cũng là nơi chôn cất cư dân trong thị trấn. Ở thị trấn có tục lá rụng về cội, họ cũng tin rằng cây hòe là quê hương của linh hồn mình nên mỗi khi có người thân qua đời sẽ đưa về chôn dưới gốc cây hòe trong sân nhà.
Sau này thị trấn được quy hoạch lại, chính quyền không còn cho phép làm vậy nữa, thi thể phải được cấp giấy chứng tử rồi hỏa táng, tro cốt phải được chôn tại nghĩa trang nên người dân trong thị trấn đã mở nghĩa trang trong rừng cây hòe. Bên ngoài nghĩa trang luôn có người canh gác, có nhiệm vụ giải thích cho khách du lịch biết nơi này là đâu, thường thì khách du lịch sẽ không vào sau khi biết đây là nghĩa trang, nhiều nhất là chụp ảnh hoa hòe ở bên ngoài thôi.
Người trông coi nghĩa trang hôm nay cũng chính là vị sư huynh nói với Úc Ninh rằng mình nhận được thiệp mời, anh ta nhìn thấy ba người Úc Đường đi tới thì gật đầu chào họ.
Úc Đường hỏi cây hòe nhà Lâm nhị nương tử ở đâu từ ngay ngoài cửa, sau đó dẫn hai người bạn vào, tìm được cái cây mình đang tìm. Con cháu trong gia đình Lâm Tu Trúc dù có đi xa đến đâu cũng sẽ quay về trấn Vân Hòe để chôn cất, bên cạnh cây hòe này có rất nhiều bia mộ, trong đó có mộ chung của cha mẹ Lâm Tu Trúc. Úc Đường lấy lọ tro nhỏ ra, ngồi xổm trước cây hòe, dùng ngón tay đào một cái hố vuông vức, đặt lọ tro vào, thêm đất lên trên.
Truyền thuyết đô thị ở khách sạn nhớ mấy hôm trước có nghe Úc Đường kể về người chồng quá cố của y suốt đêm, xem ra, y đến đây chỉ để an táng di hài chồng quá cố. Rõ ràng lúc phàn nàn với cô về người chồng quá cố thì rất phẫn nộ, như thể phải chịu nhiều oan ức lắm, nhưng đến khi đưa tang cho người kia, y bỗng trở nên yếu ớt. Mong manh đến nỗi như đã trở thành cái chai thủy tinh bị nứt, bề mặt không có gì đặc biệt, nhưng có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Úc Ninh và truyền thuyết đô thị ở khách sạn lặng lẽ chờ đợi ở đó, nhìn Úc Đường thêm từng nắm đất vào ngôi mộ mới sơ sài.
Rừng cây hòe tĩnh lặng, gió thổi qua, hoa rơi cũng lặng im.
Úc Ninh nhớ lại niềm vui trên gương mặt Úc Đường ngày gặp lại Đới Hiểu Thi ở cổng trường, có lẽ, y luôn yêu thương mỗi một người bạn một cách chân thành, rồi luôn cần phải chia xa với mọi người. Và người được chôn trong mộ này có thể sẽ đặc biệt và khó quên hơn đối với Úc Đường hơn là một người bạn.
Đôi vai Úc Đường khẽ run lên, nước mắt rơi xuống, làm ướt lớp đất mới đắp, nhưng chẳng bao lâu sau đã có một nắm đất nữa phủ thêm lên. Cuối cùng, lọ tro được chôn trong ngôi mộ mới, đồng thời chôn vùi một phần quá khứ của góa phu.
Úc Đường ngồi xổm trước cây hòe, ôm đầu gối mình, vùi đầu vào đó, hít mấy hơi thật sâu như để làm dịu lại cảm xúc. Chẳng bao lâu sau, y đứng dậy lau mặt, ngước nhìn tán cây hòe tươi tốt, như đang nhìn xuyên qua nó để nhớ về một vị cố nhân mà mình sẽ không bao giờ gặp lại.
Úc Ninh bước tới vỗ nhẹ vào vai Úc Đường. Mặc dù không biết bạn thân của mình và chồng quá cố của y có quá khứ như thế nào, nhưng có vẻ như tình cảm giữa họ rất sâu sắc.
“Khóc sẽ thấy dễ chịu hơn.” Úc Ninh an ủi: “Chúng tôi vẫn ở bên ngài.”
Vừa dứt lời, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân đột nhiên vang lên trong khu rừng vốn yên tĩnh, theo sau là giọng nói kinh ngạc của một người đàn ông: “Mình ơi?”
Úc Đường phớt lờ tiếng “mình ơi” kia, nhưng Úc Ninh và truyền thuyết đô thị ở khách sạn thì cùng nhau quay lại, tìm ra nguồn gốc của âm thanh.
Úc Ninh thấy một người đàn ông lạ mặt đang chạy về phía họ, cậu thầm nghĩ người đang la hét bậy bạ gì vậy, chồng của Đường Đường nhà họ đang nằm dưới mộ kìa.
Nhưng thấy người kia có mục đích rõ ràng, mắt nhìn thẳng vào Úc Đường, Úc Ninh vẫn kéo tay áo bạn mình nhắc nhở: “Hình như người đó đang gọi ngài.”
“Ờ.” Úc Đường vẫn không quay đầu lại, nhưng đã nhận ra giọng nói của đối phương, y bình tĩnh nói: “Đó là chồng quá cố của tôi.”
Úc Ninh: “…”
Úc Ninh: “???”
Khóe miệng Úc Ninh giật giật, cậu hạ thấp giọng nói: “Chồng quá cố của ngài trông cũng tươi lắm.”
Tươi theo kiểu nhìn sao cũng thấy giống một người đang còn sống ấy.
Bức tranh nổi tiếng thế giới…
Góa phu khóc tang, nhưng khóc hơi sớm.JPG
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT