Đối mặt với hũ tro cốt của mình, Lâm Tu Trúc nhận cũng không phải mà không nhận cũng chẳng xong, cứ cảm thấy bây giờ trả lời là “tặng cho em” không thích hợp lắm.
Úc Đường không nói nhiều, chỉ nhét thẳng hũ tro cốt vào trong tay Lâm Tu Trúc.
Trả lại cho chủ.JPG
“Tôi đến để nói lời tạm biệt với anh.” Úc Đường lùi lại một bước, tránh xa Lâm Tu Trúc: “Sẽ có người giải thích chuyện gì tiếp theo cho anh.”
Lâm Tu Trúc sửng sốt, vô thức hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Chưa nghĩ ra.” Úc Đường có sao nói vậy.
“Vậy em có thể…” Lâm Tu Trúc ngừng thở, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, tiếp tục nói: “Có thể, đừng đi không? Hay là, em mang theo anh?”
Úc Đường hơi cúi đầu, ngước mắt lên nhìn Lâm Tu Trúc ở đối diện, nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Lâm Tu Trúc hít sâu một hơi: “Chúng ta là vợ chồng, là bạn đời hợp pháp, đi đâu cũng ở bên nhau là chuyện bình thường kia mà?”
“Bây giờ anh là người chồng quá cố của tôi.” Úc Đường tiếp tục có sao nói vậy.
Y chỉ vào khung ảnh trên sô pha: “Di ảnh của anh.”
Sau đó lại chỉ vào cái hũ trong tay Lâm Tu Trúc: “Tro của anh.”
Lâm Tu Trúc: “…”
Lâm Tu Trúc nghĩ đến lời thề trong đám cưới, dù giàu có hay nghèo hèn, bệnh tật hay sức khỏe, chỉ có cái chết mới có thể chia cắt đôi ta. Bây giờ anh quả thực đã chết rồi, vậy là, bây giờ anh sắo mất vợ rồi phải không?!
“Còn nữa, anh nhìn đi.” Úc Đường đưa tay phải ra, cho người kia xem cả lòng bàn tay và mu bàn tay: “Ngay cả chiếc nhẫn cũng biến mất.”
Lâm Tu Trúc biết chiếc nhẫn mà Úc Đường nói đến không phải là nhẫn cưới của họ, mà là dấu răng không thể xóa nhòa do anh để lại trên ngón đeo nhẫn bên phải của Úc Đường. Vết răng hình chiếc nhẫn đó giờ đã hoàn toàn biến mất, không để lại dấu vết nào cả. Dường như cái chết đã thực sự chia cắt họ.
Úc Đường cảm thấy mình đã giải thích khá rõ ràng, thế là, y vẫy tay chào Lâm Tu Trúc.
Lâm Tu Trúc nhìn thấy bàn tay trắng nõn thon dài vẫy vẫy trước mắt, đầu óc choáng váng, anh vô thức nhắm mắt lại.
*
Lâm Tu Trúc mở mắt ra, thấy ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, không có một gợn mây nào, đã lâu rồi anh không được thấy bầu trời trong xanh như vậy.
Đợi đã, có gì đó không đúng.
Lâm Tu Trúc chớp mắt một cái thật mạnh, cuối cùng cũng nhớ lại ký ức vừa rồi. Anh nhớ ra rõ ràng mình đang ở đại sảnh nhà cũ, đang định ngăn cản Úc Đường rời đi. Nhưng nhìn khung cảnh trước mắt, hiển nhiên là anh đang ở trong văn phòng mà anh quen thuộc nhất, lúc này không phải là ban đêm mà là sáng sớm. Nhìn lại lịch, đã là một ngày sau đám tang của anh.
Lâm Tu Trúc hoang mang, ký ức về Úc Đường trong đầu càng ngày càng mơ hồ. Thậm chí, trong chốc lát anh còn có cảm giác như mình đang nằm mơ. Anh gặp người mình thích trong giấc mơ, cưới người đó, và trải qua một đám tang ly kỳ không tưởng.
Đã đến giờ đi làm, công ty tấp nập người đến người đi. Hai trợ lý đặc biệt của Lâm Tu Trúc gõ cửa đi vào, một người xác nhận lịch trình hôm nay của anh, một người báo cáo công việc gần đây. Mọi chuyện vẫn như thường lệ, mọi người đều có thể nhìn thấy anh, ngay cả hai trợ lý đặc biệt đến dự đám tang của anh ngày hôm qua cũng không cảm thấy sự có mặt của anh ở công ty hôm nay có gì bất thường. Lâm Tu Trúc bất chợt không thể phân biệt được, chẳng lẽ việc anh yêu đương, kết hôn, bị ám sát, và cả đám tang đều chỉ là một giấc mơ? Khi nghĩ đến khả năng này, anh cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cho đến khi Lâm Tu Trúc nhìn thấy hũ tro cốt trên bàn làm việc. Vị trí của hũ tro cốt tương đối kín đáo, kích thước không quá lớn, ngoài ra còn có một bức ảnh nhỏ gắn ở khóa của nó, chính là di ảnh của Lâm Tu Trúc. Hóa ra tất cả thực sự không phải là một giấc mơ!
Lâm Tu Trúc thở phào nhẹ nhõm, cầm hũ tro cốt của mình lên, mở ra xem. Lâm Tu Trúc hiểu rất rõ về mình, nhưng chưa đến mức bị đốt thành tro cũng có thể nhận ra, anh chỉ có thể nói tro trong hũ này giống với tro sau khi Úc Đường nhặt xương tối qua, nên chắc là tro của chính anh.
Ngay khi anh đóng nắp lại, ngón tay của anh chạm vào di ảnh trên ổ khóa. Đột nhiên, góc nhìn của anh thay đổi, anh nhìn thấy nơi mình đang đứng bỗng rơi xuống từ giữa không trung. “Bịch” một tiếng, hũ tro cốt rơi xuống đất, may mắn là chất lượng tốt, không bị vỡ, ổ khóa cũng không bung ra. Lâm Tu Trúc trong di ảnh cùng hũ tro cốt rơi xuống đất, cảm giác hơi choáng váng.
Ngay sau đó anh nghe thấy trợ lý của mình gõ cửa, hỏi anh có chuyện gì không. Lâm Tu Trúc cũng mặc kệ việc mình tự làm mình ngã, anh nhanh chóng tìm lại cảm giác qua lại giữa những bức ảnh ngày hôm qua, một lần nữa bước ra khỏi di ảnh. Anh nhặt hũ tro cốt lên, cẩn thận giấu kỹ, sau đó mở cửa cho trợ lý, nói rằng anh chỉ trượt tay đánh rơi đồ rồi xua trợ lý đi, sau đó trở lại văn phòng yên tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Bây giờ xem ra mọi chuyện xảy ra trước đó đều là thật, anh quả thực không còn là con người nữa. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng “cái chết” của anh dường như đã bị xóa khỏi trí nhớ của mọi người. Lâm Tu Trúc cũng thử tìm kiếm trên mạng, trên đó vẫn còn vài truyền thuyết đô thị về người thừa kế của một gia đình giàu có bò ra khỏi di ảnh sau khi chết. Tuy nhân vật chính bị làm mờ rồi, nhưng xét từ thời điểm tin đồn được tung ra thì đó đúng là anh. Lâm Tu Trúc liên lạc lại với ông bà ngoại, nghe thấy giọng nói hùng hồn khỏe khoắn của ông cụ ở đầu bên kia điện thoại. Anh nói bóng nói gió, một lần nữa khẳng định rằng ngay cả những người thân thiết nhất với mình cũng không nhớ rằng anh đã chết.
Sau đó, Lâm Tu Trúc đổi chủ đề, hồi hộp hỏi: “Úc Đường thế nào rồi?”
Ông cụ Lâm ở đầu bên kia không chút do dự, nghi ngờ hỏi lại: “Úc Đường là ai?”
Linh cảm xấu nhất của Lâm Tu Trúc đã trở thành sự thật, anh ngơ ngác mất một lúc. Nhưng anh nhanh chóng phấn chấn trở lại, giải quyết hết mọi công việc cấp bách trước, gác lại mọi việc không cấp bách rồi vội vàng rời công ty, lái xe về nhà mới của mình và Úc Đường.
Anh hiện không thể liên lạc với Úc Đường, không ai trong số người thân, bạn bè của anh nhớ rằng Úc Đường từng tồn tại, thậm chí anh còn không nhớ ra nổi số điện thoại di động của y. Nhưng cũng giống như hũ tro cốt của anh, cùng với truyền thuyết đô thị đang lưu hành trên Internet vẫn còn đó, có những thứ vẫn chưa bị xóa bỏ, hoặc không thể xóa bỏ được. Anh nghĩ, Úc Đường nhất định có để lại dấu vết nào đó.
Quả nhiên, căn nhà tân hôn của họ vẫn giống như ngày mới chuyển đến, với những chữ “hỷ” dán khắp nơi, những cánh hoa hồng khô rải rác dưới gầm giường trong phòng ngủ chính. Những bức ảnh cưới vốn được đặt trong mọi ngóc ngách đã không còn nữa, những sợi tóc đen dài cũng không còn trong phòng tắm, thứ đã biến mất chính là tất cả về “Úc Đường”. Y đến đây, y để lại những cánh hoa vụn vỡ trên mặt đất, rồi lại ra đi.
Lâm Tu Trúc vẫn không bỏ cuộc, anh muốn đến nhà họ Vu, nơi Úc Đường đã sinh sống nhiều năm để tìm kiếm manh mối mới. Nhưng vừa lên xe, anh đã nhận được cuộc gọi từ số lạ. Trực giác khiến anh nhấn nút kết nối ngay khi chuông reo giây đầu tiên.
“Chào anh Lâm.” Một giọng nói không thể phân biệt được giới tính phát ra từ đầu bên kia điện thoại: “Tôi là Tần Bất Phàm.”
*
Tần Bất Phàm hẹn gặp mặt là tại căn hộ riêng mà Lâm Tu Trúc ở trước khi kết hôn. Vị đại ca cường tráng mặc đồ nữ này hôm nay mặc một bộ vest và váy đen rất trang trọng, mái tóc dài được búi lên cao, mặc dù vẫn chẳng ra làm sao cả, nhưng trông nghiêm túc hơn trước nhiều. Qua điện thoại, Tần Bất Phàm đã tự giới thiệu xong. Hắn tự nhận là một điều tra viên chính thức, một công chức quốc gia, giống như cảnh sát, nhưng chịu trách nhiệm điều tra các sự kiện siêu nhiên.
Hôm nay Tần Bất Phàm đến tìm Lâm Tu Trúc, chủ yếu là để giải thích cho đương sự hiểu rõ những chuyện xảy ra với mình. Câu chuyện bắt đầu từ khi có pháp sư tà thuật để mắt tới cơ thể anh, muốn chiếm xác, nên đã lén liên lạc với cậu mợ của anh, để hai vợ chồng lén đánh thuốc khiến linh hồn anh bất ổn. Các cơ quan chức năng đã lần theo manh mối, phá hủy một hang ổ của tà giáo, cậu mợ của Lâm Tu Trúc cũng bị bắt đi điều tra. Cuối cùng, bọn pháp sư tà thuật bị bắt vẫn không chịu khai ra lý do muốn chiếm xác Lâm Tu Trúc, nên không loại trừ khả năng vẫn còn người khác đang theo dõi anh. Tần Bất Phàm cho biết vụ việc này vẫn sẽ được điều tra, sẽ thông báo kết quả cho đương sự sau.
Lâm Tu Trúc kiên nhẫn nghe hắn nói hết, cuối cùng cũng hiểu ra mình đã chết như thế nào. Nhiều năm trôi qua, Lâm Tu Trúc mơ hồ cảm nhận được cậu và mợ không hài lòng với mình, nhưng thời gian họ chung sống không nhiều nên hai bên vẫn duy trì hòa bình hời hợt. Theo những gì Tần Bất Phàm nói với anh, cậu anh cũng không hẳn là muốn lấy mạng anh. Bởi vì khi pháp sư tà thuật nối dây liên hệ với bọn họ, gã nói chỉ cần bọn họ hợp tác, sau này sẽ có cách khiến Lâm Tu Trúc nghe theo lời họ. Còn chưa rõ cậu mợ anh có biết việc chiếm xác hay không, nhưng kẻ muốn chiếm xác anh chắc chắn phải nghe theo lời pháp sư tà thuật sau lưng, dù có thế nào thì ông Lâm cũng sẽ không đạt được điều mình muốn.
Nói xong, Tần Bất Phàm hỏi Lâm Tu Trúc còn có điều gì muốn biết không, những câu hỏi không liên quan đến bí mật đều có thể trả lời.
Lâm Tu Trúc quả thật có rất nhiều câu hỏi. Anh không hiểu thế giới kỳ quái này, cũng không biết tình huống hiện tại của mình như thế nào, điều anh muốn biết nhất là Úc Đường đã đi đâu, nên hỏi ngay một lượt tất cả. Kể từ khi trở thành như bây giờ, Lâm Tu Trúc đã có thể nhìn thấy nhiều thứ mà trước đây không thể thấy được. Nào là đôi chân cao mười sáu tầng lầu mà còn mang bốt mùa đông ở bên ngoài, nào là con chim mọc tay người đang đánh đu trên cột điện, nào là nhện khổng lồ có đầu người biết kêu meo meo đang bò khắp sàn nhà. Tóm lại, anh chưa bao giờ tưởng tượng được thế giới xung quanh lại đặc sắc đến thế.
Tần Bất Phàm giải đáp từng câu hỏi một. Hắn nói với Lâm Tu Trúc rằng khi tổ tiên loài người còn sống trong hang động, những sinh vật được gọi chung là “Quái” này đã đồng hành cùng họ. Sơn tinh, yêu quái, truyền thuyết đô thị, những thứ mà con người không thể lý giải đều được gọi là Quái, do đó những sự việc do Quái gây ra mới gọi là “tác quái”. Họ sinh ra cùng với nỗi sợ hãi trong lòng con người, hàng ngàn năm qua như hình với bóng.
Thuở ban đầu, con người sợ thiên tai, sợ thú ăn thịt người nên hình ảnh Quái thường gắn liền với thiên nhiên và thú dữ. Sau này, theo sự phát triển của nền văn minh nhân loại, con người ngày càng sợ hãi nhiều thứ hơn, và Quái cũng trở thành đủ thứ kỳ lạ. Bộ não con người sẽ tự bảo vệ mình, chỉ cần đôi mắt không nhìn thẳng vào mắt Quái thì về cơ bản sẽ không nhìn thấy thế giới thuộc về Quái. Nếu vô tình bắt gặp ánh mắt của Quái cũng không thành vấn đề, bởi vì chỉ vì bạn nhìn thấy họ, không có nghĩa là họ nhìn thấy bạn, và ngược lại cũng vậy. Ngay cả khi bạn vô tình nhìn thấy thứ gì đó, não của bạn cũng sẽ tự nhiên quên nó đi. Hơn nữa, bây giờ còn có những người chuyên xử lý những sự cố Quái làm loạn, cũng đã thiết lập một hệ thống rất hoàn chỉnh, người bình thường không cần phải lo lắng về thế giới mà họ không thể nhìn thấy.
Hoàn cảnh hiện tại của Lâm Tu Trúc cũng là một loại “Quái”, linh hồn giữ lại được những suy nghĩ của riêng mình bằng cách nương tựa vào đồ vật, rồi nhờ những câu chuyện được người ta truyền miệng mà chuyển hóa thành truyền thuyết đô thị. Cũng giống như Kuchisake-onna, bà già mặt mèo, cô bé mà mặt trước và mặt sau đều cột tóc đuôi ngựa được lan truyền rộng rãi, tất cả đều là truyền thuyết đô thị. Nhưng vì người ta đã quên mất sự thật là Lâm Tu Trúc đã chết nên dù có trở thành truyền thuyết đô thị, anh vẫn có thể sống cuộc sống bình thường, chỉ có điều khi rảnh phải đi đăng ký với các cơ quan liên quan.
Trả lời xong những câu hỏi này, Tần Bất Phàm định ra về, nhưng hắn lại không đề cập đến vấn đề mà Lâm Tu Trúc quan tâm nhất.
Lâm Tu Trúc không định bỏ cuộc, lại hỏi: “Anh có thể cho tôi biết Úc Đường bây giờ ở đâu không?”
Tần Bất Phàm im lặng hai giây, hỏi anh: “Anh hỏi chuyện này là để làm gì?”
“Tôi chỉ muốn biết cậu ấy ở đâu.” Lâm Tu Trúc khẽ cau mày: “Chúng tôi là bạn đời hợp pháp, nên tôi đương nhiên sẽ lo lắng cho sự an toàn của cậu ấy.”
Tần Bất Phàm giật giật khóe miệng, lại rơi vào sự im lặng quỷ dị. Một lúc sau, Tần Bất Phàm lên tiếng nhắc nhở: “Tối qua ngài ấy đã đến chỗ cơ quan chức năng để đăng ký lại tình trạng hôn nhân.”
Trong lòng Lâm Tu Trúc nảy sinh có một linh cảm rất không may: “Chuyển thành ly hôn sao?”
Tần Bất Phàm: “Đổi thành góa chồng.”
Lâm Tu Trúc: “…”
—
Kuchisake-onna: Người phụ nữ bị rách miệng, là một nhân vật độc ác trong truyền thuyết đô thị và văn hóa dân gian Nhật Bản. Được mô tả là linh hồn độc ác của một người phụ nữ, cô che một phần khuôn mặt của mình bằng mặt nạ hoặc vật phẩm khác và mang theo một số vật sắc nhọn. Theo truyền thuyết nổi tiếng, cô ta sẽ hỏi các nạn nhân tiềm năng xem mình có đẹp không. Nếu họ trả lời “không”, cô ta sẽ giết họ. Nếu họ nói “có”, cô ta sẽ để lộ cái miệng bị rạch đến mang tai, sau đó lặp lại câu hỏi của mình. Nếu nạn nhân trả lời “không”, cô ta sẽ giết họ, còn nếu nói “có”, cô ta sẽ cắt miệng của nạn nhân giống như của mình.
Bà già mặt mèo: Phim kinh dị của Trung Quốc, Theo truyền thuyết, bà già mặt mèo sau khi chết bị một con mèo đen chiếm hữu, bà ta mang hình dáng nửa người nửa mèo và vô cùng độc ác.Tuy nhiên, chưa ai thực sự nhìn thấy bà ta, hoặc có lẽ, những người đã nhìn thấy bà ta đều không còn trên thế giới này nữa.
Còn cái “cô bé cột tóc đuôi ngựa” có ai biết là gì không, chứ tôi tìm không ra =.=|||
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT