*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đồng chí Tào Chí Tân nói năng ngạo mạn hoàn toàn không biết rằng bạn mình đang chửi bới trong di ảnh.
Sau khi được kích thích một phen, Lâm Tu Trúc nhận ra mình có thể di chuyển trong khung ảnh được rồi, dù vẫn không thể thoát ra được nhưng cuối cùng anh cũng không cần phải giữ nguyên một tư thế mãi.
Lâm Tu Trúc chưa kịp vui mừng với phát hiện mới của mình thì Tào Chí Tân đã hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.
“Từ nay về sau bọn tôi sẽ bảo vệ vợ ông, gia đình cậu ta không đáng tin cậy, thời điểm ông chết cũng không đúng lúc chút nào, ngoài kia chắc chắn có rất nhiều lời đồn thổi.” Tào Chí Tân lau mặt, lại phấn chấn lên, vỗ ngực hứa hẹn: “Yên tâm, có bọn tôi ở đây, nhất định sẽ không để cậu ta bị ức hiếp đâu!”
Lâm Tu Trúc trong di ảnh buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, anh hiểu họ Tào thực ra không có ý xấu gì cả, những gì hắn nói vừa rồi có thể là câu nói đùa cuối cùng giữa họ.
Vả lại, vấn đề Tào Chí Tân đề cập thực sự có tồn tại. Sau khi biết Úc Đường không phải là người, nhìn thái độ của những người nhà họ Vu, không khó đoán ra họ có thể đã trải qua những gì. Sau khi Úc Đường rời khỏi ngôi nhà đó, người nhà họ Vu có lẽ còn thấy sung sướng vì tiễn được tà thần đi, không muốn Úc Đường quay lại nữa, nên đừng mong họ giúp ích được gì. Đối với một người không có gia đình bảo vệ, chồng qua đời vào ngày thứ hai sau khi cưới, trông có vẻ còn rất trẻ, ngốc nghếch và dễ bị lừa, ngay cả khuôn mặt đẹp cũng trở thành nguồn gốc của tai họa.
Lâm Tu Trúc ít nhiều gì cũng hơi lo lắng. Lo Úc Đường sẽ bị những lời đồn thổi của người ngoài ảnh hưởng. Nhân tiện lo lắng cho an toàn tính mạng của những người buôn chuyện luôn.
*
Tào Chí Tân cũng thân thiết với hai cụ nhà họ Lâm, hôm nay hắn đến sớm chủ yếu là để giúp đỡ. Nói chuyện xong với Lâm Tu Trúc, hắn vào phòng ăn dùng bữa sáng cùng hai cụ.
Úc Đường tiễn Tần Bất Phàm đi, nói mình không thèm ăn, rồi ôm di ảnh trong tay quay lại ngồi bên quan tài.
Lâm Tu Trúc cũng quay lại trong tấm ảnh được Úc Đường ôm trên tay. Anh thử một lúc, bây giờ anh có thể cử động, nhưng vẫn không thể mở miệng hay phát ra âm thanh. Lâm Tu Trúc đưa tay ra, hoàn toàn không chạm vào mặt kính của khung ảnh được, nhưng lại cảm nhận được lực cản như chạm vào mặt nước, không biết sau một thời gian có thể xuyên qua “bức tường nước” này hay không.
Trong khi Lâm Tu Trúc đang cố gắng vượt qua bức tường nước, gia đình ba người nhà Lâm Tất Quả đã có mặt tại nhà cũ, với tư cách thành viên nhà họ Lâm, bọn họ cùng ông bà ngoại chuẩn bị chào đón khách viếng ngày hôm nay.
Lâm Tu Trúc để ý thấy sắc mặt của cậu mợ mình vô cùng khó coi, ánh mắt hai người này cứ đảo quanh như thể đang chột dạ, không dám nhìn về phía linh đường. Còn em họ của anh vẫn như trước, vẻ mặt u ám như thể có người nợ hắn tám triệu tệ vậy, còn may là nhớ đến thắp cho anh nén nhang, tỏ ra buồn bã trước di ảnh của anh.
Không lâu sau, những người đến dự đám tang Lâm Tu Trúc lần lượt có mặt, mọi người ở nhà họ Lâm và Úc Đường cũng bắt đầu bận rộn.
Khi người thân, bạn bè từ nhà họ Lâm đến giúp đỡ, bạn bè bên phía Úc Đường cũng đến giúp một tay. Người đến đầu tiên là Lục Yêu và bọn trẻ. Lục Yêu cột chiếc chuông xương người vào đuôi, biến mình thành rắn đuôi chuông, nàng trườn đến đâu thì lũ trẻ lại theo đến đó. Ở một nơi mà mọi người không chú ý, bọn trẻ bắt chước người lớn di chuyển bàn ghế, đăng ký cho những vị khách mà người thường không thể thấy được.
Đến viếng trước tiên là một chú gà trống to lớn, nó ngẩng cao đầu đầy vẻ uy nghiêm khí thế, bước đi điềm tĩnh và tao nhã xuyên qua đám đông, đến trước di ảnh của Lâm Tu Trúc. Con này nhìn thế này cũng giống một con gà trống bình thường chạy ra khỏi trại nuôi gà, cùng lắm là mập mạp và khỏe mạnh hơn những con gà bình thường, quanh mắt có một vết sẹo, ánh mắt rất sắc bén. Lâm Tu Trúc còn tưởng đây là nguyên liệu nấu ăn từ bếp trốn ra ngoài, cho đến khi anh nhìn thấy con gà trống lớn dang một cánh vỗ nhẹ vào bắp chân của Úc Đường như con người vỗ vai để an ủi, còn thở dài như con người nữa chứ. Sau đó, gà trống lớn xếp cánh lại, hạ cái mào kiêu hãnh xuống trước di ảnh trên tường, nhắm mắt cúi đầu mặc niệm.
Lâm Tu Trúc: “…” Con gà này… cũng thật lịch sự.
Viếng người đã khuất xong, gà trống lớn không rời đi ngay mà tìm một góc yên tĩnh để làm tổ, thỉnh thoảng lũ trẻ đi ngang qua nó còn chào hỏi: “Trưởng trấn.” Mỗi lần như thế, gà trống lớn sẽ gật đầu đáp lại, rất thành thục.
Ngay sau đó, một bóng người khổng lồ xuất hiện trước cửa nhà họ Lâm, chặn kín cả khung cửa, che hết ánh sáng. Nhưng những người trong phòng chỉ nghĩ rằng đèn có vấn đề, nhìn lên chiếc đèn chùm, họ không phát hiện ra điều gì bất ổn, thế nên mặc kệ sáng hay không sáng, họ tiếp tục làm việc đang dang dở của mình.
Người bên ngoài cổng đang định đi vào đột nhiên dừng lại, có người bắt đầu đứng ngây ra, có người lấy điện thoại di động. Trực giác mách bảo họ rằng có thứ gì đó mắc kẹt ngay chỗ khung cửa, không thể vượt qua được. Cơ chế bảo vệ của não cho họ biết rằng ngây người ra, nhìn vào điện thoại hoặc nói chuyện với người khác là điều quan trọng nhất lúc này, còn việc có vào được hay không thì chẳng phải là vấn đề.
Vị khách bị kẹt ở cổng cuối cùng cũng lọt vào được sau khi tốn rất nhiều công sức, nhưng độ cao của đại sảnh này vẫn còn quá thấp đối với nàng, nàng chỉ có thể khom lưng cúi đầu, mà dù có như vậy thì đầu vẫn chạm trần. Người khổng lồ này trông giống như một cô dâu, nàng mặc bộ váy cưới màu đỏ cổ xưa, đội một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, ngoại trừ đôi tay, không có bộ phận nào trên cơ thể nàng lộ ra ngoài. Trong một khoảnh khắc nào đó, Lâm Tu Trúc có cảm giác như đang bị sinh vật khổng lồ kia nhìn chằm chằm. Vì khăn trùm đầu màu đỏ che mặt, Lâm Tu Trúc không biết vị kia đang nhìn đi đâu, nhưng trực giác mách bảo anh rằng ánh mắt đó đến từ “người” dưới bộ váy cưới đỏ. Nhưng cảm giác bị theo dõi nhanh chóng tiêu tan. Vì quá lớn không tiện di chuyển nên cô dâu này giữ nguyên tư thế như vậy, không cử động nữa.
Người trong đại sảnh không hiểu sao lại cảm thấy linh đường rất đông đúc, tuy người đến chưa nhiều nhưng vẫn cảm thấy không còn nhiều chỗ cho họ đứng.
Một lúc sau, Lâm Tất Quả nhận thấy sắc mặt ông bà trong nhà không được khỏe, nên giục hai ông bà về nghỉ ngơi. Hai cụ biết rõ thể trạng của mình, lại không phải là người bướng bỉnh, sau khi dặn dò cha mẹ Lâm Tất Quả nhớ chăm sóc Úc Đường thì trở về phòng nghỉ ngơi trước.
Không có hai cụ tọa trấn, tâm trí những người có mặt bắt đầu hoạt động như ngựa thoát cương. Nhiều người đang để mắt tới thanh niên xinh đẹp đang ôm di ảnh người chồng quá cố. Có người muốn đến kết bạn với Úc Đường, nhưng lại luôn thấy y nói chuyện với những người khác, không có chỗ cho mình xen vào. Và Úc Đường luôn bị người đến kẻ đi vây quanh, chẳng thấy có thời gian để rảnh rỗi. Điều kỳ lạ là tất cả những người có mặt rõ ràng đều là người quen cũ trong cùng giới thượng lưu cả, vậy mà không ai có thể nhớ được người vừa nói chuyện với Úc Đường là ai, trông như thế nào.
Có lẽ vì không còn là con người nên góc nhìn của Lâm Tu Trúc không còn giống người thường, anh nhìn thấy bạn bè của vợ mình lần lượt xuất hiện. Họ có đủ loại hình dạng khác nhau, thuộc những loài chưa được biết đến, đều có cá tính riêng, hễ gặp là khó quên. Giờ phút này, Lâm Tu Trúc mới phát hiện thì ra Tần Bất Phàm đã là người bình thường nhất trong số bạn bè của vợ mình.
Lúc này, một bé trai vội vàng chạy từ bên ngoài vào, chưa đến trước mặt Úc Đường đã lên tiếng: “Lâm nhị nương tử đến kìa!”
Lâm Tu Trúc sững sờ, Lâm nhị nương tử trong miệng đứa bé này có cùng họ với anh, mà cái tên này cũng hơi quen tai, tựa hồ đã từng nghe ai đó nói rồi. Kết hợp với vẻ mặt lo lắng của đứa bé, Lâm Tu Trúc cũng để bụng hơn. Vừa tập trung lại, Lâm Tu Trúc liền nhớ ra cái tên Lâm nhị nương tử là do ông ngoại nhắc đến, đó là câu chuyện trước giờ đi ngủ mà ông ngoại anh từng kể.
Lâm Tu Trúc quê ở trấn Vân Hòe, nhưng thực tế gia đình họ đã dọn ra khỏi thị trấn hơn hai trăm năm, thậm chí không còn nhà tổ, thờ cúng tổ tiên cũng chỉ là đi viếng mộ, vì gia đình họ có truyền thống về quê an táng. Còn Lâm nhị nương tử chính là mẹ nuôi của vị tổ tiên rời trấn Vân Hòe đầu tiên.
Câu chuyện gây ấn tượng với Lâm Tu Trúc chủ yếu vì rất giống tiểu thuyết Liêu trai chí dị thời xưa, cái kết cũng làm người ta xót xa. Chuyện kể rằng có một con cáo trong rừng núi, vì muốn tránh thiên kiếp nên đã chiếm xác một người phụ nữ sắp chết, đồng thời hứa sẽ nuôi con cho cô ấy. Sau đó, đứa trẻ biết sự thật thì muốn tìm mẹ ruột của mình, cũng không chịu thừa nhận mình được một con cáo nuôi dưỡng. Còn mẹ nuôi là Lâm nhị nương tử lại biến thành cáo, buồn bã trở về trên núi. Cái tên Lâm nhị nương tử này cũng không hiếm gặp, lẽ nào là trùng tên? Hay tổ tiên nhà họ Lâm của họ thực sự được cáo nuôi dưỡng? Nhưng đó có thật là một con cáo không?
Ý tưởng này vừa chợt nảy ra, Lâm Tu Trúc đã thấy ngay một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám, búi tóc thành hai búi nhỏ, mang giày cao gót theo kiểu thời nhà Thanh bước vào. Người phụ nữ có đôi mắt phượng dài hẹp, vẻ ngoài xinh đẹp theo kiểu cổ điển, khí chất duyên dáng quý phái trong từng động tác. Sau khi chào hỏi Úc Đường, rồi nói vài lời an ủi y, Lâm nhị nương tử tiến lên hai bước, dừng lại trước quan tài, rút chiếc khăn tay cài trên sườn xám ra lau khóe mắt. Bà nhìn quan tài, như thể nhìn vào quá khứ xa xôi thông qua người trong quan tài, chẳng bao lâu khóe mắt lại ươn ướt.
Lâm nhị nương tử thút thít: “Đã nói là sáng sớm mới dậy đừng để trẻ con uống nước lạnh mà, nhìn xem, mới qua có hai trăm năm thôi đã tuyệt hậu mất rồi.”
Lâm Tu Trúc: “…” Không, hai việc này không liên quan gì đến nhau chứ?!
Nói thì nói vậy, Lâm Tu Trúc vẫn nghe ra được lượng thông tin lớn trong lời nói của Lâm nhị nương tử, xem ra vị này thật sự là mẹ nuôi của tổ tiên nhà anh.
Đối mặt với tổ tiên của tổ tiên, Lâm Tu Trúc không khỏi kính nể. Một giây tiếp theo, anh nhìn thấy đôi mắt phượng dài và hẹp trên khuôn mặt tổ-tiên-tiên-tiên của mình ngày càng dài ra, miệng và mũi cũng thay đổi, biến thành một cái mặt cáo.
Lâm nhị nương tử mặt cáo liếc nhìn di ảnh trong tay Úc Đường đầy ẩn ý, rồi nhanh chóng biến trở lại bộ mặt người. Lần này, ánh mắt họ thực sự chạm nhau, Lâm Tu Trúc tin chắc rằng mình đã bị đối phương “nhìn thấy”.
Giây tiếp theo, anh lại thấy tổ-tiên-tiên-tiên của mình ngước nhìn Úc Đường, vừa dùng khăn tay lau khóe mắt vừa nhẹ giọng hỏi: “Cậu có muốn ở lại không, thế này nhàm chán lắm đấy, hay là cùng tôi về đi.”
Lâm Tu Trúc: “!!!”
Không, tổ tiên ơi, sao bà vừa đến đã định bắt cóc vợ con chứ?!
—
Lời tác giả:Trẻ con bình thường: “Mẹ ơi con đau bụng.”Mẹ bình thường: “Tại chơi điện thoại đó!”Tổ tiên nhà họ Lâm: “Mẹ ơi con tuyệt hậu rồi.”Lâm nhị nương tử: “Tại uống nước lạnh đó!”—Bộ đồ của Lâm nhị nương tử là combo đầu tóc này, áo này, và giày này.