Tiêu An Định mở lòng bàn tay ra, bỗng nhiên một chiếc lá bạch quả xoay tròn rồi nhẹ nhàng rơi xuống chóp mũi nàng, cuối cùng nằm gọn trong tay.
Trước mắt là khung cảnh vàng đỏ xen kẽ, cả nhà bốn người đứng dưới gốc cây, ngước nhìn lên là bầu trời xanh, bên cạnh chính là người thân.
Tiêu Tắc Tự nghỉ lại ở Hồng La tự một thời gian, cùng Đại sư Tịch Nhiên trò chuyện, đánh cờ, còn hai đứa nhỏ thì quậy phá đến mức gà bay chó chạy.
Chỉ trong chớp mắt không thấy đâu, Tiêu An Định đã dẫn ca ca mình leo lên mái nhà dỡ ngói. Làm bọn tiểu hòa thượng dưới đất sợ hãi đến mức dang hai tay ra, lo sợ bọn trẻ ngã xuống. Mỗi ngày đều có tiểu sa di chạy đuổi theo chúng khắp nơi, khiến ngôi chùa vốn yên tĩnh trở nên náo loạn cả lên.
Hai ngày sau, xe ngựa mới lặng lẽ rời khỏi Hồng La Tự, theo con đường cũ hướng về một thôn nhỏ, nơi mà trước kia y và Hạ Hàn Thanh từng sống những ngày tháng vui vẻ.
Cộc cộc cộc ——
"Ai đó?" Giọng thô lỗ của một đại thúc từ trong cửa gỗ vang lên.
Gã mở cửa ra, thấy trước mắt là một công tử tuấn tú, môi đỏ răng trắng, khí chất tôn quý, nhìn qua cũng biết là người không tầm thường. "Ngài là...?"
Tiêu Tắc Tự khẽ cúi người hành lễ: "Tại hạ là Tiêu Tam, xin hỏi Vương lão đại phu có nhà không?"
Vị đại thúc nhướng mày nhìn y từ trên xuống dưới, thấy y khí độ phi phàm, y phục toàn thân đều thêu chỉ vàng, không biết cha mình sao lại quen biết được quý nhân như vậy?
Gã còn đang nghĩ, thì từ phía sau, lão đại phu chống gậy bước ra, "Đại Sơn, ai đến đó?"
Tiêu Tắc Tự thấy lão đại phu liền nhanh chóng cúi người: "Lão tiên sinh, ta là Tiêu Tam, còn nhớ chăng? Trước đây ta và phu quân ăn nhầm nấm độc, chính ngài đã cứu chúng ta."
Lão đại phu chống gậy suy nghĩ hồi lâu, rồi vỗ trán nhớ ra, ngạc nhiên nói: "Ngươi là... tam công tử?"
Tiêu Tắc Tự và Hạ Hàn Thanh so với năm xưa không thay đổi gì nhiều, nếu có gì khác thì đó chính là khí chất cả hai đều có phần tôn quý, chín chắn hơn.
"Chính là ta."
"Gần đây ta đưa các con đi chơi, tiện thể ghé thăm hương thân nơi đây."
"Mau vào trong, mau vào trong." Lão đại phu nhiệt tình mời bọn họ vào nhà.
"Triệt Nhi, An Định, vấn an với gia gia đi."
Tiêu Triệt và An Định mang theo lễ vật, cung kính hành lễ với lão đại phu.
"Cháu chào gia gia ạ."
Vương lão đại phu vuốt râu cười đến híp cả mắt, xoa đầu bọn trẻ. "Đây là con của các ngươi sao?"
Cách biệt nhiều năm, lão đại phu không ngờ hai người này đã có con lớn thế này, nhìn Tiêu công tử yếu đuối nho nhã mà không ngờ lại sinh được hai đứa trẻ dễ thương như vậy.
Tiêu Tắc Tự không biết lão đại phu đang nghĩ gì, chỉ cười rồi cùng Vương Đại Sơn mang lễ vật vào nhà.
"Lão tiên sinh, đây là chút nhân sâm, tổ yến, nhung hươu để bồi bổ cơ thể, còn có một ít vải vóc và bánh trái."
Tiêu Tắc Tự sợ bọn họ không dám nhận, nên không đem những vật phẩm quá quý giá, nhưng những gì y mang tới cũng không hề tầm thường. Vương Đại Sơn nhìn mà mắt mở tròn xoe.
Cha gã làm sao lại quen được với quý nhân giàu có như vậy, ra tay rộng rãi quá, toàn là dược liệu thượng hạng...
"Điều này... điều này không thể nhận được, năm đó ta chỉ sắc một thang thuốc, ngược lại công tử phát động phát hành cuốn "Sơn dã thực chí" mới là đại công đức đấy chứ."
Tiêu Tắc Tự mỉm cười: "Những thứ này không phải dành riêng cho ngài, xin ngài cứ nhận lấy, nếu trong thôn có ai thân thể yếu nhược, ngài dùng những dược liệu này để sắc thuốc cứu người cũng coi như có giá trị rồi."
Lão đại phu bị y nói thuyết phục, đành mặt dày nhận lấy.
"Chúng ta lần này tới đây, thực ra là muốn ở lại thôn một thời gian." Y muốn cho bọn trẻ trải nghiệm cuộc sống của dân chúng, nếu chỉ sống trong hoàng cung, khó tránh khỏi chuyện ếch ngồi đáy giếng.
Tiêu Tắc Tự đang nói dở thì nghe thấy tiếng cười của An Định vang lên từ trong sân, tiếng leng keng lách cách không ngừng vang lên, y sợ nhóc con lại gây chuyện, vội vàng bước ra ngoài.
Vừa lúc nhìn thấy An Định tay chân đầy bùn đất, váy áo cũng lấm lem, cánh cửa rào chuồng heo không biết sao lại mở toang, nàng đang cưỡi trên lưng một con heo, đôi mắt lấp lánh cười tít lại, trong khi Tiêu Triệt thì vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Tiêu Tắc Tự nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa không thở nổi.
An Định cưỡi trên lưng con heo, từ chuồng heo lao ra rồi bắt đầu chạy khắp nơi trong thôn. Mỗi nhà nghe thấy tiếng heo kêu đều không nhịn được mà thò đầu ra xem, ngay cả những người đang làm việc ngoài đồng cũng phải ngừng tay.
Tất cả đều tập trung nhìn nữ hài cưỡi heo.
Cô nương nhà ai mà dữ dằn thế này?
Cả thôn đều bị náo loạn, nam nhân tay cầm công cụ lao vào chặn con heo lại, nhưng con heo chạy nhanh quá, như thể muốn giẫm đạp lên người vậy, chẳng ai ngăn nổi.
Cả làng bỗng nhiên trở nên rộn ràng, đã lâu lắm rồi chưa thấy cảnh nhộn nhịp thế này, các bà đứng ở cửa cười khúc khích, bọn trẻ con thì tò mò thò đầu nhìn về phía chuồng heo nhà mình, cuối cùng bị bạt tai mới chịu thu ánh mắt lại.
Hạ Hàn Thanh chỉ cần vài ba bước nhanh nhẹn đã đạp tường đuổi theo con heo.
Tiêu Tắc Tự ôm Tiêu Triệt đứng đó, đột nhiên y cảm thấy mình không nên đưa nữ nhi đến đây. Vốn dĩ đã nghịch ngợm, đến đây chẳng phải càng thêm nghịch hay sao? Cưỡi heo mà chạy khắp nơi, thật hiếm có.
"Nhi tử, ngươi nói xem cha ngươi có bắt được con heo đó không?"
"Sớm biết thế ta đã đưa huynh trường ngươi đi theo."
Hạ Tri Ngộ lớn hơn Tiêu Triệt ba tuổi, nên từ hai năm trước Tiêu Tắc Tự đã đưa Hạ Tri Ngộ vào quân doanh, để nó theo học và rèn luyện với Dương Thiện, cả năm chỉ về nhà vào những ngày lễ.
Dù sao cũng là con rể tương lai, tốt nhất là nên có thêm chút công lao quân sự, sau này ban hôn cũng dễ bề nói chuyện.
Tiêu Triệt u uất nói: "Huynh trưởng cũng không trị nổi An Định đâu."
Không ai có thể trị được Tiêu An Định!
Trừ Nhân Nhân cô cô.
Nhân Nhân cô cô là thần!
Tiêu Tắc Tự thở dài một tiếng.
Nha đầu này rốt cuộc giống ai?
Chắc chắn là giống Hạ Hàn Thanh!
Rất nhanh sau đó, Tiêu Tắc Tự nghe thấy tiếng reo hò vang lên, y nhìn theo đám đông, liền thấy Hạ Hàn Thanh toàn thân lấm lem bùn đất, tóc tai rối bời, trông vô cùng nhếch nhác. Hắn dùng tay trái xách cổ áo An Định như xách con gà con, tay phải nắm gáy con heo, bước từng bước lớn mà đi tới.
Tiêu An Định vừa nhìn thấy Tiêu Tắc Tự liền chạy tới ôm lấy chân y, khóc rưng rưng kêu lên: "Ta biết lỗi rồi~"
Nhờ phước của Tiêu An Định, ngày đầu tiên bọn họ đến, cả làng đã đồn khắp nơi. Tam công tử và Nhị Lang chân quân năm nào đã trở lại, còn mang theo một đứa nhi tử đẹp đến mức khó tin, và một nữ nhi biết cưỡi heo.
Lão đại phu tìm cho họ một ngôi nhà không có ai ở trong làng, bà con hàng xóm cùng nhau giúp đỡ quét dọn, cả nhà bốn người liền sống ở đó.
Hôm sau, Tiêu Tắc Tự liền đổi một ít hạt giống rau với dân làng, mang theo hai đứa trẻ lên núi phía sau khai khẩn đất hoang.
Còn Hạ Hàn Thanh từ khi đến đây, thợ săn trong thôn liền kéo hắn lên núi đi săn.
Trời nắng gay gắt, đằng xa vẫn có người đội nắng làm việc trên ruộng, phụ tử ba người thay áo ngắn vải thô.
"Nào, hôm nay chúng ta phải khai khẩn cho xong, ngày mai sẽ trồng rau, xem xem trước khi về kinh có thể ăn được rau mình trồng không."
Loại rau này có chu kỳ sinh trưởng ngắn, nắng tháng tám cũng tốt, khoảng một tháng sau là có thể thu hoạch.
Hai đứa nhỏ mỗi đứa vác một cái cuốc nhỏ, gật gù như thể đã hiểu, sau đó bắt chước Tiêu Tắc Tự hì hục bắt đầu cuốc đất.
"Đúng rồi, giỏi lắm." Tiêu Tắc Tự ngồi trên ghế nhắm mắt phơi nắng, đến khi mở mắt ra, nhìn quanh một vòng, chỉ còn lại nhi tử và một cái hố lớn.
"An Định đâu rồi?"
Tiêu Triệt chỉ vào cái hố, mặt không biểu cảm nói: "Trong hố."
Tiêu Tắc Tự vội vàng bước tới bên hố, quả nhiên thấy nữ hài đang ngồi xổm dưới đất, hì hục đào bới.
"Đừng đào nữa."
Nếu tiếp tục đào, cả mảnh đất sẽ bị nàng đào phẳng mất thôi.
Người khác đều đào đất ngang, còn nàng thì đào dọc như đang đào mộ vậy?
"Phụ hoàng, ta sắp xong rồi, người chờ một lát nữa thôi."
"Chờ cái gì mà chờ?" Tiêu Tắc Tự nhảy xuống hố, bế nàng lên, rồi lại nhảy ra ngoài,
"Hôm nay ngươi phải lấp đầy cái hố này, nếu không tối nay đừng mong được ăn cơm."
Nữ hài lại bắt đầu miễn cưỡng lấp đất vào hố.
Tiêu Tắc Tự vừa quay đầu liền thấy nhi tử mình ngồi trên bờ ruộng, tay cầm một quyển sách, trước mặt còn chất đống vài viên đá, đang chăm chú đọc sách.
"Ngươi đang đọc gì thế?"
Nhóc lớn ngẩng đầu, chỉ vào đống đất trước mặt.
"Nhi thần cảm thấy ngọn núi này không tầm thường."
"Sao lại không tầm thường?"
Tiêu Tắc Tự ngồi xuống, bắt đầu cầm mấy viên đất lên mà bẻ ra, lớp đất vụn vỡ, rơi rớt ra ngoài, để lộ bên trong là một thứ lấp lánh màu vàng, không theo hình dạng nhất định.
Tiêu Tắc Tự trừng lớn mắt, lấy móng tay bấm thử, để lại một vết lõm.
"Vàng sao?"
Tiêu Triệt gấp sách lại.
Vẻ mặt nghiêm nghị, coi tiền tài như cỏ rác, nói: "Phía sau còn nhiều lắm, sách nói đây gọi là mỏ vàng."
Thì ra trong sách có vàng nhà là thật!
Tiêu Tắc Tự đứng dậy, bắt đầu quan sát ngọn núi trước mặt, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Hạ Hàn Thanh, nhi tử của chúng ta đào ra một mỏ vàng.
Hồi lâu, không khí mới vang lên giọng nói trầm ngâm của Tiêu Tắc Tự: "Nhãi con, ngươi còn cảm thấy ngọn núi nào không tầm thường nữa không?"
Ta sẽ đào ngọn núi ấy!
Tiêu Triệt:...
Ngày thứ hai Tiêu Tắc Tự đến làng, quan huyện đã cử người tới, đầu tiên là vị huyện lệnh với hai hàng ria mép, sau đó quân đội cũng đến, binh lính bao vây cả ngọn núi. Cả làng đều biết nhi tử của Tam công tử có bàn tay may mắn.
Ngón tay cậu bé vừa chạm vào, cục đất liền biến thành vàng, núi hoang trở thành mỏ vàng.
Khi Tiêu Triệt ra ngoài lần nữa, thấy cả làng đều tươi cười rạng rỡ.
"Tiểu công tử ghé nhà chúng tôi chơi chút nhé?"
"Tiểu công tử, nhà chúng tôi mới làm thịt quay, thơm lắm, ghé chơi chút đi."
"Tiểu công tử nhìn xem nhà chúng tôi..."
Tiêu Triệt:... Mặt không biểu cảm, nhanh chóng rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT