"Điện hạ, người có muốn sờ thử không?"

Tiêu Tắc Tự nhìn đại thú bên trong đang "rắc rắc" nhai trúc, nuốt nước bọt: "Nó có cắn đầu ta xuống không?"

"Nó rất ngoan, thần đã thuần phục nó rồi. Điện hạ có thể cưỡi nó chạy một vòng, thần sẽ cùng đi với điện hạ."

Hạ Hàn Thanh đứng dậy khỏi xe lăn, đưa tay vào trong lồng sắt. Chỉ một động tác, con thú đang ăn liền bước đi bằng đôi chân ngắn cũn cỡn, đưa đầu ra cọ cọ vào lòng bàn tay của Hạ Hàn Thanh.

Quả thật rất ngoan!

Tiêu Tắc Tự nảy sinh ý muốn thử, từ từ đưa tay qua, con thú ăn sắt mở mắt, để lộ hàm răng sắc nhọn, định kêu lên, Hạ Hàn Thanh nhanh tay tát một cái.

Con thú ăn sắt [thực thiết thú?] bị đánh một cái đến ngẩn ngơ, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đặt đầu xuống bên tay của Tiêu Tắc Tự. Bộ lông mềm mịn, Tiêu Tắc Tự luồn ngón tay vào lớp lông, lòng bàn tay ấm áp, chơi đùa không biết chán.

"Thần đã đặt tên cho nó là Đoàn Đoàn, mang ý nghĩa đoàn viên Trung Thu."

"Tên hay."

Tiêu Tắc Tự lại vuốt ve một cái, đôi mắt cười rạng rỡ.

Lông con thú ăn sắt mềm mượt như mèo lớn, cảm giác rất tốt, nhìn lại vừa ngốc nghếch vừa dễ thương.

Nghe nói thú ăn sắt từng là tọa kỵ của Xi Vưu. Nếu ngày nào đánh trận, Tiêu Tắc Tự cũng muốn cưỡi con thú ăn sắt ngồi trước trận tiền, nhất định sẽ uy phong lẫm liệt.

Thấy Tiêu Tắc Tự không còn sợ nó nữa, Hạ Hàn Thanh mới dám ra lệnh thả con thú ăn sắt ra.

Thú ăn sắt cắn đứt cây trúc, từ trong động chạy ra ngoài. Hạ Hàn Thanh đạp chân, nhảy lên ngồi trên lưng thú ăn sắt, đưa tay ra về phía Tiêu Tắc Tự.

"Điện hạ, thần sẽ dẫn người chạy một vòng."

Tiêu Tắc Tự đưa tay qua, lập tức trời đất xoay chuyển, mở mắt ra thì y đã ngồi trên lưng thú ăn sắt, sau lưng là Hạ Hàn Thanh đưa tay định ôm lấy y, nhưng do dự mãi không dám chạm vào, lại thu tay về.

"Muốn ôm thì ôm đi."

Tiêu Tắc Tự không nói lời nào mà thốt ra mấy chữ.

Hạ Hàn Thanh mới dám đặt tay lên eo Tiêu Tắc Tự. Hương thơm nhàn nhạt len lỏi vào mũi khiến mặt hắn hơi đỏ.

Thú ăn sắt khó khăn lắm mới được thả ra, chạy quanh thao trường vui sướng, trông có vẻ nặng nề nhưng lại hung mãnh vô cùng, cả thao trường không ai dám đến gần nó, chỉ có mình Hạ Hàn Thanh có thể khiến nó nghe lời.

"Đoàn Đoàn..."

Tiêu Tắc Tự gọi tên nó, vuốt một cái trên đầu. Từ trước đến nay y chỉ vuốt ve những con mèo con chó nhỏ, nay cảm giác vuốt ve mèo lớn cũng thật tuyệt!

Ai mà có thể từ chối một quả cầu tròn vo chứ?

"Thần đem nó tặng cho điện hạ, sau này nó có thể bảo vệ điện hạ."

"Được."

Tiêu Tắc Tự xoay người nhẹ hôn lên má Hạ Hàn Thanh, "Nhưng ta vẫn thích được tướng quân bảo vệ hơn."

Hạ Hàn Thanh mặt đỏ bừng: "Thần cũng sẽ luôn theo sát bên điện hạ."

Hai người cưỡi thú ăn sắt chạy mấy vòng. Hạ Hàn Thanh vốn định đem nó về phủ tướng quân, nhưng nghĩ đến mẫu thân lớn tuổi ở nhà có thể bị dọa ngất, liền để Đoàn Đoàn lại ở thao trường.

Trời đã tối, trong phủ tướng quân cũng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, các loại bánh Trung Thu bày cao ngất, Hạ lão phu nhân tinh thần cũng phấn chấn, chỉ huy người nhà treo thêm nhiều đèn hoa.

Ngoài trời pháo hoa nở rộ, cảnh nhà đoàn viên vui vẻ.

Trong cửa tiếng người ríu rít, đèn hoa lay động.

Tiêu Tắc Tự vừa bước vào cửa đã thấy mọi người tất bật treo đèn hoa, trong sân đèn lồng sáng rực cả đoạn đường, Giang Lăng đang thắp sáng đèn trên cột đá khắc, bận rộn không chạm chân xuống đất.

Quay đầu lại thấy hai người liền hô to: "Điện hạ và tướng quân đã về rồi!"

"Đã về rồi sao? Điện hạ hôm nay cũng về rồi à?"

Hạ lão phu nhân vội vã từ trong nhà chạy ra, thấy hai người đúng là đôi ngọc nhân, liền vỗ tay vui mừng nói: "Quả thật đã về rồi."

"Điện hạ mau vào đi, đồ ăn sắp nguội rồi."

Tiêu Tắc Tự có chút ngại ngùng, hai người đã chơi ở thao trường rất lâu, e rằng mọi người trong nhà cũng đợi họ khá lâu rồi.

"Hôm nay toàn là món điện hạ thích ăn."

Hạ lão phu nhân vẫy tay, Giang Lăng dẫn người đến bỏ tấm che trên các đĩa thức ăn ra, cả bàn đầy ắp những món ăn ngon, không có món nào là Tiêu Tắc Tự không thích.

"Mẫu thân mời dùng trước."

Tiêu Tắc Tự ngồi ở giữa, bên tay trái là Hạ lão phu nhân, bên tay phải là Hạ Hàn Thanh.

"Tốt, tốt, tốt."

Hạ lão phu nhân cười tít mắt.

Mấy ngày sống chung, mọi người trong phủ tướng quân cũng nhận ra rằng thái tử điện hạ dường như vẫn là vị điện hạ ngày xưa của họ, nên dần dần cũng không còn sợ hãi Tiêu Tắc Tự nữa.

"Mẫu thân dạo này thân thể thế nào?"

Hạ lão phu nhân sống kín đáo, Tiêu Tắc Tự đã cho Dung Tuyết đến xem qua, không có gì đáng ngại, nhưng tuổi đã cao nên cơ thể ít nhiều cũng có chút không thoải mái.

"Tốt lắm, ta thấy hai ngươi cùng nhau về nhà là có thể vui vẻ ăn ba bát cơm."

Bà chẳng qua chỉ mong con trai và con dâu hòa thuận, trong nhà đoàn viên ấm áp.

Tiêu Tắc Tự cười ha ha, vội gắp một cái đùi gà bỏ vào bát của Hạ Hàn Thanh, rồi nghiêng người qua hôn nhẹ lên má Hạ Hàn Thanh, cười nói: "Vậy mẫu thân bây giờ có thể ăn sáu bát được không?"

Hạ Hàn Thanh lập tức cứng đờ người.

Hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng cười khẽ không kiềm chế của Giang Lăng phía sau.

Hạ Hàn Thanh khẽ ho một tiếng, "Giang Lăng, hôm nay Trung Thu các ngươi cũng nên về sớm đi."

"Vâng, tướng quân."

Tiêu Tắc Tự ra hiệu bằng ánh mắt, Thính Lan và Tang Nguyệt cũng theo Giang Lăng rời đi sớm.

Hạ lão phu nhân cười khẽ hai tiếng, "Có thể ăn tám bát."

Hạ Hàn Thanh cúi đầu lặng lẽ ăn chiếc đùi gà đó, đùi gà được hầm rất mềm, thịt tươi ngon, hương thơm ngào ngạt, được tưới nước sốt mật ong, năm vị hòa quyện.

Chỉ không hiểu sao hắn ngửi thấy mùi có chút tanh, cảm giác trong dạ dày như dậy sóng, nhìn chiếc đùi gà lại thấy buồn nôn.

Tiêu Tắc Tự nếm thử một miếng rồi thở dài: "Tay nghề của Bách Nhận xưa nay luôn tuyệt vời."

Hạ Hàn Thanh không nói gì, thử lại một chút, mùi tanh trong cổ họng cuộn lên, hắn nhíu mày, nét mặt càng ngày càng khó coi.

"Sao thế? Không ngon sao?"

Tiêu Tắc Tự phát hiện ra sự khác thường của hắn.

"Ta thấy cũng ngon mà?"

Hạ lão phu nhân cũng nếm một miếng, rất tươi ngon, chắc chắn không bị hỏng, hương vị cũng tuyệt hảo.

"Không có gì..."

Hạ Hàn Thanh ngửi thấy mùi, dạ dày lại một trận quay cuồng buồn nôn, thực sự không chịu nổi nữa hắn đành buông đũa vội vàng chạy ra ngoài, cúi người dưới gốc cây nôn sạch những gì vừa ăn vào.

"Hàn Thanh!"

Tiêu Tắc Tự chạy ra đưa khăn và nước ấm.

"Sao rồi? Có phải thân thể không thoải mái? Ta thấy huynh chẳng động đũa được mấy miếng."

Hạ Hàn Thanh lắc đầu, nhận lấy nước ấm súc miệng, "Chắc là không thèm ăn."

"Ta đi gọi đại phu đến."

"Điện hạ."

Hạ Hàn Thanh kéo góc áo của y lại, "Trung thu gia yến, đại phu chắc cũng đang đoàn viên, thần không có gì đáng ngại, để họ đoàn viên đi."

Những người đã từng ra trận thì càng coi trọng sự đoàn viên, trân trọng từng ngày có thể đoàn viên, hắn không muốn vì chút khó chịu của mình mà làm ảnh hưởng đến người khác.

"Thần không sao, điện hạ không cần lo lắng."

Tiêu Tắc Tự bất đắc dĩ nói: "Sao ta có thể không lo, ngày mai nếu vẫn không khỏe thì mời thái y qua. Ta đi bảo Bách Nhận làm vài món thanh đạm."

Trung thu, Dung Tuyết cũng không ở Uyên Ương Lâu, chắc là đã chạy đến chùa tìm Đường Bạch Ngọc rồi.

Hạ lão phu nhân thấy hắn không sao mới trêu đùa: "Phản ứng này không biết còn tưởng ngươi có rồi..."

Tiêu Tắc Tự sững sờ, ánh mắt dừng trên bụng của Hạ Hàn Thanh, Hạ Hàn Thanh có lẽ không thể sinh được... phải không?

"Mẫu thân..."

Hạ Hàn Thanh cười khổ, trong đầu bà toàn là cháu.

"Huynh vào ngồi trước, ta vào bếp xem thế nào."

Tiêu Tắc Tự đỡ hắn vào phòng rồi xoay người đi vào bếp.

Bách Nhận còn đang bận rộn nấu món canh cuối cùng, "Điện hạ sao lại đến đây?"

"Hạ Hàn Thanh dạ dày khó chịu, vừa nôn ra, ta đến xem có món gì thanh đạm không."

Bách Nhận liếc mắt nhìn quanh bếp, ánh mắt dừng lại ở một bao sơn dược ở góc, "Hay là thuộc hạ làm món cháo sơn dược rau củ."

"Cũng được! Làm sao, ngươi dạy ta."

Tiêu Tắc Tự xắn tay áo, đeo tạp dề, chuẩn bị xong xuôi, liền đuổi Bách Nhận qua một bên.

Bách Nhận xoa đầu, "Ngài tự mình làm à?"

"Mau mau, ngươi cắt rau đi."

"Ồ ồ."

Bách Nhận lấy sơn dược, rửa sạch rồi cắt thành miếng nhỏ, rau xanh cũng rửa sạch sẵn sàng, tất cả đặt lên bàn.

"Nhóm lửa lên."

Bách Nhận lại cúi xuống nhóm lửa ở bếp, đổ nước vào nồi đun sôi, cho gạo đã vo vào, bị chỉ huy đến quay mòng mòng.

"Chẳng phải ngài bảo tự tay làm sao?"

Tiêu Tắc Tự đứng ở bếp, cầm một cái muôi lớn khuấy cháo trong nồi, nghe vậy ngẩng lên nhìn hắn một cái, "Chẳng phải đang tự tay làm sao? Ngươi phụ giúp ta!"

Đích thân cầm muôi khuấy, sao lại không tính là tự tay làm chứ!

Bách Nhận: "..."

Đợi cháo gần được, hắn cho sơn dược đã cắt vào.

Tiêu Tắc Tự tiếp tục cầm muôi khuấy không ngừng.

"Điện hạ, đừng khuấy nữa, nên đậy nắp nồi lại."

Nhân lúc cháo đang được nấu, Bách Nhận lại dùng chảo bên cạnh xào vài món ăn nhỏ khai vị, rồi mang vào trong phòng.

Đợi một lúc, Bách Nhận lại thêm rau và muối vào cháo, nhìn rất ra dáng, màu sắc mùi vị đều đủ cả, ngay cả Tiêu Tắc Tự cũng không nhịn được muốn nếm thử.

Cuối cùng rắc thêm hành hoa và một ít gia vị hắn chưa từng thấy.

"Cháo chín rồi, múc ra đi, mang vào phòng."

Bách Nhận cười khẽ một tiếng, nhanh nhẹn múc cháo ra, theo sau Tiêu Tắc Tự vào lại phòng khách.

"Nếm thử đi, đây là ta tự tay làm đấy."

Tiêu Tắc Tự đắc ý như khoe báu vật, đưa cháo ra, lại vội vàng đưa muôi cho Hạ Hàn Thanh.

Bách Nhận đứng phía sau xoa tay, nghe thấy câu "đích thân" này thì không ngoài dự đoán mà bật cười thành tiếng.

Bị Tiêu Tắc Tự lườm một cái, hắn mới mím môi im miệng, cố giữ vẻ nghiêm túc nói: "Đích thân điện hạ làm, tiểu nhân đứng bên cạnh nhìn, người suýt chút nữa đã khuấy cho cả nồi cháo chóng mặt rồi."

Hạ Hàn Thanh nhìn bát cháo trước mặt, đôi mắt đỏ hoe, có chút xúc động, "Đa tạ điện hạ, thần đâu có tài đức gì."

Cháo này do đích thân điện hạ nấu, dù có khó ăn thế nào hắn cũng phải ăn hết.

"Mau uống đi."

Tiêu Tắc Tự cười mỉm, nhìn hắn đầy mong đợi.

Hạ Hàn Thanh đưa cháo vào miệng, rất nhanh mắt sáng bừng lên, thanh đạm dễ ăn, lại ngon đến vậy?

Chắc chắn không phải do điện hạ làm!!

"Điện hạ thật khéo tay, lần đầu vào bếp đã làm được ngon như vậy."

Hạ Hàn Thanh chân thành tán thưởng, lại húp thêm một miếng, "Điện hạ quả nhiên thiên phú dị bẩm."

Bách Nhận nghe vậy lại hì hì cười khúc khích vài tiếng.

Nhận được ánh mắt không thiện cảm, hắn lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, vai run run, hiển nhiên nhịn cười có chút khó khăn.

"Muốn cười thì ra ngoài cười!"

Tiêu Tắc Tự nghiêm mặt.

"Đa tạ điện hạ!"

Bách Nhận vụt một cái chạy ra ngoài.

Ngồi trong nhà, Tiêu Tắc Tự vẫn có thể nghe thấy một chút tiếng cười vọng vào, lập tức nổi giận nói: "Tháng này ngươi khỏi nhận tiền!"

Tiếng cười bên ngoài lập tức ngưng bặt.

"Còn khó chịu không?"

Tiêu Tắc Tự đổi những món thanh đạm đến trước mặt Hạ Hàn Thanh.

Hạ Hàn Thanh thật thà đáp: "Đỡ nhiều rồi, chỉ là ngửi thấy mùi tanh nồng thì có chút khó chịu."

Tiêu Tắc Tự im lặng dọn hết những món mặn sang bên cạnh, cả cái đùi gà cũng không bỏ, bèn xẻo vào bát của mình với nguyên tắc không để lãng phí.

Hạ lão phu nhân ăn đùi gà, cứ thấy câu này sao sao ấy.

Có chút giống như là...ừm? Phải nói sao đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play