Hạ Hàn Thanh đang lật sách, đột nhiên ánh sáng trước mặt bị một người che mất.
"Điện hạ? Có phải thần đã làm ngài thức giấc không? Bây giờ thần sẽ đi thư phòng đọc."
"Không quấy rầy..."
Tiêu Tắc Tự lắc đầu, ánh mắt rơi trên cuốn sách bên cạnh tay hắn, "Tân Sử Ký Tai Dị Lục", đó là một cuốn sách nói về các tai họa lớn kỳ dị từ xưa đến nay, trong đó có cả những trận tuyết tai lớn trong quá khứ.
Ngoài ra, trên bàn còn bừa bộn đặt rất nhiều cuốn "Ngũ Hành Chí", "Sử Ký Sở", "Chu Thư".
Thực sự khó cho Hạ Hàn Thanh, bình thường ngoài binh thư ra, những cuốn sách này hắn chưa từng động đến.
Nhưng chuyện quyên góp, đọc những cuốn sách này cũng vô dụng, trong sách làm sao nói cách thuyết phục những thương gia đó.
"Điện hạ mau đi ngủ đi, thần cẩn thận không phát ra tiếng động, bên ngoài lạnh lắm."
Tiêu Tắc Tự lắc đầu, quay người lại đi đến bàn đối diện, lấy một đĩa điểm tâm và một bình nước ấm mang đến cho hắn.
"Tướng công, ăn chút điểm tâm đi, ban ngày ngươi cũng không ăn cơm." Dù là người sắt không ăn không uống cũng không chịu nổi.
"Thần không đói."
Tiêu Tắc Tự không nói lời nào, trực tiếp cầm điểm tâm nhét vào miệng hắn, dù sao cũng phải lót dạ.
"Ưm... Điện hạ, thần tự ăn."
Tiêu Tắc Tự nhất định nhìn hắn ăn hết một đĩa điểm tâm, lại uống thêm chút nước ấm mới thôi.
Y cầm mấy quyển thoại bản ngồi đối diện Hạ Hàn Thanh, khoác áo choàng lớn cuộn mình lại, tỏ rõ bộ dáng muốn thức đêm cùng Hạ Hàn Thanh.
Y vốn ngủ rất nông, chỉ cần một chút động tĩnh, ánh sáng mạnh một chút, liền không ngủ được.
Hạ Hàn Thanh trong đầu đều là chuyện quyên góp, liền không để ý đến y nữa, cho thêm chút than vào lò, tiếp tục lật sách.
Chuyện này khiến hắn lo lắng đến không ngủ nổi, hắn sợ làm không tốt, hoàng đế trách tội, sẽ ảnh hưởng đến người trong nhà.
Hắn phái người giao thiệp với những thương gia giàu có đó, nhưng người vừa vào liền bị những kẻ mồm mép láu cá đó nói một trận lộn xộn, một đồng chưa rơi xuống đã bị đuổi ra.
Hắn và Từ Tuy bàn bạc rất lâu, cũng không ra được đối sách gì, những cách có thể dùng đều đã dùng, những người đó dầu muối đều không vào.
Ngọn lửa bấc lung lay, hòa theo âm thanh lật từng trang sách, bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi nhè nhẹ, lửa than trong lò cháy rất rực rỡ.
Tiêu Tắc Tự không biết từ lúc nào đã thiếp đi, lúc tỉnh lại thì đã nằm trên giường, Hạ Hàn Thanh không ở trong phòng, có lẽ đã lại chạy đến thư phòng để mà ưu phiền.
Tiêu Tắc Tự có chút bất đắc dĩ, chỉ là quyên góp chút bạc mà làm khó hắn đến vậy.
**
Bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn còn rơi, đã là ngày thứ mười hai rồi, gạo bột thiếu trầm trọng, giá cao mà không có để bán, kho lương của triều đình đã phải mở ra.
"Điện hạ, nghe nói hôm nay giá gạo vẫn còn tăng, triều đình căn bản là không khống chế được, giá gạo, giá rau so với dầu còn đắt hơn."
Trên bàn bày một ít dược liệu Trung y, Tiêu Tắc Tự đang cầm một cái lọ sứ trắng, không biết đang nghiền thứ gì.
"Sĩ, công, nông, thương, Yến Vân trọng sĩ, lấy đọc sách làm trọng, khinh nông nghiệp, nhưng dân dĩ thực vi thiên, nếu không có lương thực, làm sao có dân chúng sinh tồn, lại làm sao có sĩ tộc đại phu, phát triển nông nghiệp là điều không thể thiếu, chính là nhân tài cũng nên không câu nệ mà tuyển chọn."
Tiêu Tắc Tự nói đến đây thì giọng điệu hơi ngừng.
Trong mắt y, triều đình Yến Vân chỉ biết ôm khư khư, thỏa mãn hiện trạng, không biết linh động.
Sớm từ ba năm trước y đã đề xuất sĩ, công, nông, thương nên toàn diện phát triển, coi trọng nông nghiệp, phát triển công nghiệp, mở thông con đường mậu dịch giữa các quốc gia; thậm chí muốn thay đổi khoa cử, từ nhiều kênh khác nhau mà sáng suốt quan sát, thăm dò bí mật, đề cử, thu tuyển mùa thu, thu nhận các loại nhân tài khác nhau.
Chỉ là lúc đó tư tưởng này đã gây ra sóng gió, động chạm đến miếng cơm của các quyền quý lão thần trong triều, cuối cùng y bị phụ hoàng trước mặt văn võ bá quan mà mắng mỏ một trận.
"Trang viên năm nay thu hoạch thế nào?"
Thính Lan đáp: "Điện hạ tìm được người đó quả là một kẻ quái đản, hắn ở trong trang viên năm năm, cả ngày đâm đầu vào việc gieo trồng giống mới, nói là đã lai tạo ra một số loại giống có năng suất cao, nhưng năm nay trận tuyết lớn này lại làm thu hoạch giảm đi, dù vậy vẫn cao hơn sáu phần so với thu hoạch bình thường của các nông hộ. Chỉ là hắn thường xuyên không ăn không uống, cứ nhốt mình trong nhà."
Thính Lan vừa nói vừa thêm ít than vào lò, trong phòng lại ấm thêm chút nữa.
Tiêu Tắc Tự mỉm cười, đầu ngón tay nghiền chút hương liệu đưa lên mũi ngửi, lại thêm vào trong lọ sứ trắng ít dược liệu không rõ tên, tiếp tục nghiền.
"Nhất định phải chăm sóc tốt sức khỏe của hắn, bệnh tình của mẫu thân hắn thế nào rồi? Ta nhớ năm năm trước lần đầu gặp hắn thì mẫu thân hắn sắp không qua khỏi rồi."
Thính Lan: "Rất khỏe, Lục Nhất đích thân đi xem, nói là đi đứng nhanh nhẹn, một bữa có thể ăn ba bát lớn, thấy tên quái nhân đó không ăn uống đàng hoàng liền đuổi theo hắn khắp sân."
"Haha... vậy thì tốt, để hắn không còn lo nghĩ gì mới có thể yên tâm làm việc, hắn quả thực là người tài, nếu thật sự có thể thành công, thì chính là lưu danh sử sách. Đúng rồi, lương thực trong trang viên chúng ta lại dùng danh nghĩa Đường Bạch Ngọc mà quyên góp ra một ít."
Nếu như ba năm trước cải cách của y có thể thông qua thì tốt rồi, có những giống mới này, lương thực bên ngoài đã không đến mức thiếu thốn như vậy.
Đang nói dở, bên ngoài Bách Nhận đã mang một đĩa thức ăn đi vào, vội vàng hành lễ, bị Tiêu Tắc Tự giơ tay ngăn lại.
"Điện hạ, đây chính là loại gạo mà Bồ tiên sinh lai tạo ra, hạt gạo so với gạo thường lớn hơn không ít, hơn nữa rất thơm, chỉ mang đến một túi nhỏ, thuộc hạ đã nấu chín mang tới."
Tiêu Tắc Tự nhìn bát cơm trắng trong tay, quả nhiên là hạt gạo lớn hơn gạo bình thường rất nhiều, y gắp đũa nếm thử, quả thật hương gạo thuần khiết, là loại gạo thượng hạng.
"Loại gạo này nếu có thể phổ biến khắp cả nước, cũng không đến nỗi bách tính phải chịu đói."
"Chỉ là Bồ Oa Mậu người này làm việc rất giỏi, nhưng nếu làm quan triều đình sợ rằng sẽ bị những kẻ già dơ đó ăn sạch không còn xương, hắn không thể lộ diện trước mặt người đời."
"Trang viên bên đó tăng cường phòng vệ, không được để lộ cho ai biết, số gạo này tạm thời không được truyền ra ngoài, chờ mệnh lệnh của ta."
Bồ Oa Mậu chính là kẻ quái nhân mà Thính Lan nói đến, Tiêu Tắc Tự đã gặp hắn mấy năm trước, lúc đó ghé qua nông hộ nghỉ chân, y vô tình phát hiện ruộng nhà Bồ có vị trí và chất đất không bằng nhà hàng xóm, nhưng lại là ruộng phát triển tươi tốt nhất.
Y sai người đi tìm hiểu thì nghe nói hàng xóm mắng hắn là quái nhân, cả ngày chỉ đối diện với mấy hạt giống mà làm những việc không ra gì, đúng là kẻ quái đản.
Y thấy hứng thú với Bồ Oa Mậu, liền lấy việc cung cấp môi trường nghiên cứu tốt nhất làm điều kiện, đem Bồ Oa Mậu và mẫu thân hắn đến trang viên của mình.
Bồ Oa Mậu cũng quả thực không khiến y thất vọng.
Tiêu Tắc Tự chia cơm trong bát cho Thính Lan một ít, nàng quả thật cũng sáng mắt.
"Thuộc hạ chưa từng ăn loại gạo thơm như vậy."
Tiêu Tắc Tự cười cười, búng nhẹ vào trán nàng, đưa cả bát cơm cho nàng.
"Ăn nhiều một chút, theo Cô gầy đi nhiều, chờ mấy ngày nữa Hạ hầu tiên sinh trở về, nếu phát hiện ngươi gầy đi, e rằng lại trách Cô đấy."
"Điện hạ."
Thính Lan bỗng dưng mắt đỏ hoe, ngấn lệ: "Họ thật sự có thể trở về sao?"
"Có thể!"
Tiêu Tắc Tự nói đầy quả quyết.
"Nhưng phải chờ thêm chút nữa, chờ đến khi hoàng thượng ngồi không yên, chờ đến khi kinh thành dậy lên lời đồn."
Y thở dài, lấy ít hương liệu bên cạnh đổ vào lư hương, đốt lên, khói nhẹ lả lướt như dòng nước, mang theo một chút hương thơm, ngửi thấy tâm hồn an tĩnh.
"Nào, mang ít hương liệu về, nghỉ ngơi một giấc thật tốt, chờ tin vui."
"Đây là gì?"
"Hương an thần Cô đặc chế! Gần đây Hạ Hàn Thanh vì chuyện quyên góp bạc mà thường thức giấc ban đêm, đốt ít hương an thần để hắn mơ đẹp một chút."
Hạ Hàn Thanh là quan võ, không phải văn thần, nào hiểu được việc cứu trợ thiên tai, mấy ngày nay gần như chúi đầu vào đống sách, thư phòng toàn bầu không khí trầm lắng, ngay cả ban đêm cũng thường đốt đèn dầu, lật lại những ví dụ từ các triều đại trước, tìm kiếm giải pháp.
Thính Lan bật cười khúc khích, trêu ghẹo: "Điện hạ đối với Hạ tướng quân thật đúng là để tâm."
Tiêu Tắc Tự tức giận nói: "Cô chỉ là để hắn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cô thôi!"
Bách Nhận thấy hương liệu này đứng bên cạnh xoa tay: "Điện hạ, thuộc hạ cũng muốn một ít."
"Ngươi cũng cần an thần à?"
"Thuộc hạ gần đây nấu thịt thấy không ngon, luôn thiếu chút mùi vị, nếu dùng hương liệu này để nấu thịt chắc chắn ngon hơn."
Tiêu Tắc Tự: "..."
"Ngươi dẹp cái ý định này đi."
"Điện hạ, người không thể chỉ thiên vị một mình thống lĩnh, bây giờ ngay cả Hạ tướng quân cũng đã vào được tâm can của người, thuộc hạ cũng muốn!"
Bách Nhận là một đại hán to con mà làm nũng lên thì đúng là kỳ cục khó tả.
Tiêu Tắc Tự bị hắn lay đến nhức đầu, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
"Được rồi, được rồi, Cô sẽ điều chế một loại hương liệu chuyên dùng để hầm thịt cho ngươi."
"Điện hạ, thuộc hạ thích điện hạ nhất!"
Ôi ~
Tiêu Tắc Tự đột nhiên nhớ đến lúc vừa bắt đầu tuyết rơi, y lúc bị ngớ ngẩn dường như cũng từng dùng cách này để tán tỉnh Hạ Hàn Thanh.
Hóa ra đã bị cái tên này nhìn thấy.
"Thính Lan, diệt khẩu."
Bụp——
Bách Nhận quỳ xuống trước khi cây trâm vàng đâm vào cổ hắn.
"Thuộc hạ sai rồi, lần sau không dám lén nhìn nữa."
Lần sau còn dám nữa!
"Được rồi, đi nấu ít canh hạt sen long nhãn, đem cho Hạ tướng quân, quả thực không dễ để những phú thương quyên góp bạc..."
Nghe nói dạo gần đây Hạ Hàn Thanh phái người đi thuyết phục, chịu không ít lời đồn đại mắng mỏ, tiếp tục thế này e rằng không ổn.
Đêm qua y đã suy nghĩ cả đêm, việc này cũng không phải vô phương cứu chữa, thế nhân tin vào thần Phật, vậy thì mượn thần Phật làm chút văn chương.
"Cô sẽ viết một lá thư, Thính Lan, ngươi ghi nhớ rồi thuật lại cho Hạ Hàn Thanh nghe."
"Vâng, điện hạ."
Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại một mình Tiêu Tắc Tự, y đem bột hương an thần mới chế xong đựng vào hộp niêm phong, lại lấy ra một ít đốt lên, xông khắp phòng.
Chẳng bao lâu sau, Bách Nhận đã mang đến một bát canh, bên trong có long nhãn, táo đỏ, kỷ tử, hạt sen, tuyết nhĩ, nước canh có màu nâu đỏ, được đựng trong chén sứ trắng viền vàng hoa mẫu đơn, trông đặc biệt hấp dẫn.
"Không phải mang đến chỗ Hạ tướng quân sao? Sao lại đưa đến chỗ Cô thế này?"
Bách Nhận đặt chén canh xuống, "Hạ tướng quân đang nghị sự, thuộc hạ không dám vào, vẫn là điện hạ đi thôi."
Bách Nhận nấu tổng cộng ba chén, vừa vặn ba người trong thư phòng mỗi người có một chén sưởi ấm thân mình, Tiêu Tắc Tự bưng cái khay đến trước thư phòng thì thấy Giang Lăng đang đứng gác bên ngoài.
"Điện hạ? Sao ngài lại đến đây?"
Hắn vừa lên tiếng, bên trong lập tức im bặt.
"Ta đến đưa canh cho tướng công, canh Bách Nhận mới nấu rất ngon."
Tiêu Tắc Tự nở một nụ cười ngây ngô, xoay người định đi vào, Giang Lăng dĩ nhiên không cản nổi.
Bên trong, Hạ Hàn Thanh và hai anh em Từ Tuy đang ở, Tiêu Tắc Tự mềm giọng gọi một tiếng "Tướng công".
Y đặt khay xuống định bưng canh, bát canh còn đang nóng, tay y vừa đưa ra đã bị nóng, vội vàng thổi phù phù.
"Điện hạ!"
Hạ Hàn Thanh lập tức kêu lên một tiếng, nhanh chóng kiểm tra ngón tay y có bị bỏng không, may mà không sao.
"Điện hạ, để thần làm cho. Sau này những việc nhỏ này gọi người hầu làm là được rồi, bên ngoài lạnh, điện hạ mặc ấm chút."
Hạ Hàn Thanh nắm lấy đầu ngón tay Tiêu Tắc Tự giúp y sưởi ấm, từ nội viện đến thư phòng khoảng cách không xa, nhưng không chịu nổi tuyết dày gió rét, ngón tay lộ ra trong không khí liền lạnh buốt.
"Điện hạ, ngồi xuống sưởi ấm chút đi."
Hạ Hàn Thanh nắm tay y đưa đến bên lò than, lòng bàn tay mềm mại trơn nhẵn, tay điện hạ sao mà giống khối ngọc lạnh thế này, mặt Hạ Hàn Thanh hơi đỏ lên.
"Ừm... tướng công mau uống canh đi, ngon lắm."
Hạ Hàn Thanh nhận lấy chén canh hạt sen long nhãn, chia hai chén còn lại cho Từ Tuy và Từ Tấn.
Hai người hành lễ cảm tạ, Từ Tuy đột nhiên cười nói: "Xem ra gần đây tướng quân ngủ không ngon giấc."
Hạ Hàn Thanh nhướng mày.
"Sao ngươi biết?"
"Điện hạ quả thật lo lắng cho tướng quân, canh hạt sen long nhãn dưỡng tâm, an thần, giúp ngủ ngon, nếu buổi tối không ngủ được, uống chút canh này là tốt nhất, hơn nữa trên người điện hạ còn có một chút hương an thần."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT