Hạ Hàn Thanh mặt đỏ bừng, quỳ gối trước Tiêu Tắc Tự, ngậm lấy ngón tay y, khóe môi chảy xuống một giọt nước dãi, rơi xuống tấm chăn cưới phía dưới.
Tiêu Tắc Tự rút ngón tay ướt đẫm ra, trên đầu ngón tay còn lưu lại dấu răng mờ nhạt. Y bực bội lau sạch trên áo của Hạ Hàn Thanh, cáu kỉnh nói: "Ngươi muốn Cô xoa bóp ngươi thế nào đây?"
Tiêu Tắc Tự dùng lòng bàn tay nâng lấy gò má hắn, bàn tay lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ trên người Hạ Hàn Thanh lại nóng rực đáng sợ.
"Sao cũng được."
Hạ Hàn Thanh nắm chặt lấy bàn tay thon dài ấy, hắn không dám làm thêm gì nữa, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay, như chuồn chuồn lướt nước, sau đó lại cọ cọ mặt vào tay y, giống như một chú chó nhỏ đáng thương tìm kiếm sự an ủi.
"Ngươi..."
Tiêu Tắc Tự bị hắn cọ cọ đến phát bực, ngay cả hai má của y cũng nóng bừng lên.
"Hạ Hàn Thanh, ngươi buông Cô ra! Cô đi gọi đại phu cho ngươi."
Tiêu Tắc Tự sao không nhận ra hắn đang trong tình trạng gì, chắc chắn là đã ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Nhưng từ trước đến nay Hạ Hàn Thanh vẫn ăn uống điều độ, lúc ăn tối không có gì bất thường, sau bữa ăn cũng không ăn thêm gì khác, rốt cuộc là trúng thuốc lúc nào?
Thức ăn trong bữa tối cũng không có gì lạ, chỉ có một thứ không bình thường duy nhất chính là... bát canh thập toàn đại bổ đó?
Nghĩ đến đây, Tiêu Tắc Tự không nhịn được mà thầm than, đúng là phu nhân nhà họ Hạ đã quá lo lắng rồi.
Tiêu Tắc Tự đẩy hắn ra, nhưng Hạ Hàn Thanh nhanh chóng bám lấy tay y, ôm lấy cổ y không chịu buông, không ngừng cọ cọ vào cổ y, hơi thở nóng rực phả vào da thịt.
"Điện hạ, thần khó chịu quá, nóng quá..."
"Cô đi mở cửa sổ cho ngươi."
"Buông tay ra!"
Tiêu Tắc Tự khó khăn lắm mới gỡ được Hạ Hàn Thanh, hắn bám chặt như bạch tuộc. Y vội vàng xuống giường, mở cửa sổ, gió mát bên ngoài thổi vào, làm cho đầu óc y tỉnh táo đôi chút.
Y cảm thấy bản thân cũng có chút không ổn, y cũng đã uống hơn nửa bát canh đó.
Nhưng vẫn còn tỉnh táo hơn Hạ Hàn Thanh lúc này, người đã mất cả thần trí.
Khi y quay đầu lại, Hạ Hàn Thanh mặt đỏ như lửa, đã tự tay xé toạc quần áo, chỉ còn lại mỗi một chiếc quần lót treo trên người.
Tiêu Tắc Tự xoa trán, thái dương giật liên hồi, nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà lén liếc nhìn cơ thể đó.
Hạ Hàn Thanh không phải là một đại hán to lớn, nhưng khi cởi áo ra mới lộ ra những đường cơ bắp trơn tru trên cánh tay, lồng ngực rắn rỏi, vai rộng eo thon, có thể tưởng tượng được hắn hùng dũng thế nào khi ra trận.
Tiêu Tắc Tự cầm khăn, nhúng nước lạnh muốn lau người cho hắn, giúp xua đi chút nóng bức, nhưng việc này chẳng khác gì lấy muối bỏ bể.
Ngón tay y vừa chạm vào Hạ Hàn Thanh, đã bị hắn ôm chặt vào lòng. Hạ Hàn Thanh ngã vào ngực y, đôi mắt mơ màng, phủ một lớp sương mờ, khóe mắt đỏ lên, khuôn mặt đỏ bừng, trông như thể đang cực kỳ khổ sở chịu đựng.
"Hạ Hàn Thanh, ngươi đừng cử động lung tung, Cô đi gọi người."
Y đẩy Hạ Hàn Thanh ra, lấy khăn lạnh phủ lên mặt hắn.
"Thính Lan, Thính Lan!"
"Mau gọi Dung Tuyết đến, hỏi hắn xem có... ừm, có thuốc giải nào cho loại thuốc đó không."
"Thuốc gì cơ?"
Đây là lần đầu tiên Thính Lan không hiểu ý, chỉ thấy Tiêu Tắc Tự vành tai đỏ ửng.
"Là..."
"Điện hạ..."
Chưa đợi Tiêu Tắc Tự nói hết, bên trong đã vang lên một giọng nói trầm khàn, có chút khác lạ, chẳng lẽ?
"Ngươi hiểu rồi chứ?"
Tiêu Tắc Tự giơ tay lên bất lực, bên trong đột nhiên phát ra tiếng "bịch" như có vật nặng rơi xuống đất, kèm theo tiếng rên rỉ, Tiêu Tắc Tự lập tức quay trở lại phòng.
"Hạ Hàn Thanh! Cô kiếp trước nợ ngươi chắc?"
Quả nhiên thấy Hạ Hàn Thanh lăn từ trên giường xuống, áp sát má xuống nền đất, như thể đang tìm chỗ mát mẻ.
"Ngươi nhịn thêm chút nữa, thuốc sẽ đến ngay thôi."
Tiêu Tắc Tự đỡ hắn dậy, ôm lại lên giường, nhưng Hạ Hàn Thanh nhất quyết không chịu buông tay.
"Điện hạ, thần không cần thuốc, thần cần ngài, ngài là thê tử của thần, thần..."
Hạ Hàn Thanh ngồi lên người y, dưới tác dụng của thuốc, vết thương cũ ở đầu gối cũng chẳng còn đau nữa, chỉ có chỗ kia là căng cứng khó chịu.
Hạ Hàn Thanh điên rồi.
Hắn làm sao dám nói ra những lời trắng trợn vô sỉ như thế này? Quả nhiên là hắn đã sớm muốn ngủ với Cô rồi!
"Hạ... ưm..."
Tiêu Tắc Tự vừa mở miệng đã bị môi người kia chặn lại, đôi môi nóng bỏng bao phủ hết mọi lời y định nói, Tiêu Tắc Tự trợn to mắt.
Hạ Hàn Thanh, ngươi dám?
Lấy Cô làm thuốc giải sao?
Hạ Hàn Thanh dán sát lên đôi môi mềm mại, lấy hết can đảm thò đầu lưỡi liếm nhẹ môi Tiêu Tắc Tự, muốn xin một nụ hôn, nhưng cuối cùng lại không dám tiến xa hơn.
Tiêu Tắc Tự cũng bị hắn khơi dậy chút khát khao, yết hầu khẽ động, cố gắng kìm nén dục vọng muốn lật ngã người này xuống.
Hạ Hàn Thanh ngày thường trông nghiêm chỉnh, da mặt lại mỏng, chỉ cần đùa cợt một chút là đã đỏ mặt, tính tình thì đơn thuần, đôi khi còn sợ hãi tránh xa.
Tiêu Tắc Tự vì thế mà luôn thích thú khi trêu chọc Hạ Hàn Thanh.
Không ngờ uống bát canh này xong lại như biến thành một người khác, dính người lại còn trêu chọc, hành động thì táo bạo như vậy. Chẳng lẽ bát canh này thực sự lợi hại đến thế sao?"
Vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của Thính Lan, âm thanh khe khẽ vang lên rồi cửa bị đẩy ra một khe hở nhỏ.
"Điện hạ, Dung Tuyết nói rằng từ xưa đến nay dược này không có cách giải, xin điện hạ giúp đỡ tướng quân."
Giọng Thính Lan vọng lại từ bên ngoài, không xa không gần.
"Cô giúp hắn cái gì chứ! Cô làm sao giúp hắn?"
"Hạ Hàn Thanh! Cút xuống!"
Tiêu Tắc Tự quả thực sắp bị hắn chọc tức chết, nhưng Hạ Hàn Thanh lại khỏe hơn, thêm vào dược tính, sức lực bóp chặt tay y khiến xương cốt bị ép phải lướt qua gò má của đối phương.
Bỗng nhiên, cổ y bị đau nhói, cái đầu đầy tóc rối vùi vào trước xương quai xanh để lại một dấu răng, tóc rơi xuống ngực y khiến y cảm thấy hơi ngứa.
"Cắn bậy cắn bạ cái gì, ngươi là chó sao? Đừng cắn nữa, không được động bậy."
"Hạ Hàn Thanh! Ngươi tỉnh táo lại đi!"
"..."
"Cô giúp ngươi là được chứ gì."
Tiêu Tắc Tự thật sự không còn cách nào, Hạ Hàn Thanh như một con bạch tuộc bám chặt lên người y, cứ cọ tới cọ lui, vô cớ làm cho y cũng nổi lên một ngọn lửa.
Nhưng hoàng gia giữ lễ, Tiêu Tắc Tự tự nhận mình tuyệt đối không thể làm ra chuyện thừa nước đục thả câu này, y chỉ có thể nhìn bàn tay tội lỗi kia mà nhắm mắt lại, mang theo khí thế đoạn tuyệt, đưa tay luồn vào trong quần của Hạ Hàn Thanh.
Ánh trăng bị cửa sổ che khuất, mưa phùn chưa ngớt.
Viên ngọc ấm áp trong lòng bàn tay càng lúc càng cứng lên, như viên đá cuội đã bị nước suối mài nhẵn, được ngón tay khẽ lướt qua rồi lại rơi xuống lòng bàn tay, nhẹ nhàng chơi đùa.
Dòng nước nóng bỏng trắng xóa chảy theo kẽ ngón tay, để lại chút dính nhớp, trong làn gió đêm mát lạnh, nuốt trọn tiếng rên rỉ yếu ớt.
Theo dòng cuối cùng trào ra, Hạ Hàn Thanh ngửa cổ, không cắn nổi môi, âm thanh rỉ ra từ kẽ răng.
Tiêu Tắc Tự trên người quần áo bị Hạ Hàn Thanh cọ xát trở nên nhăn nhúm, đai lưng chẳng biết bị rút ra từ lúc nào, giờ đây đang treo lỏng lẻo trên vai.
Hạ Hàn Thanh ngã vào lòng y, sắc mặt đỏ bừng, ngón tay nắm chặt, lông mày hơi nhíu lại, cắn chặt môi dưới, trên má còn vương một giọt lệ sinh lý vừa rơi ra vì khó chịu.
Tiêu Tắc Tự lấy khăn lau sạch ngón tay, vận động cổ tay, không biết Hạ Hàn Thanh đã uống bao nhiêu bát canh kia mà làm nhiều lần như vậy mới xong.
Có lẽ là vì Hạ Hàn Thanh gần đến tuổi ba mươi, trong nhà không có thị thiếp hay thông phòng, lần đầu tiên làm chuyện này nên mới trở nên không thể kiểm soát được như thế.
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh buông môi dưới đã bị cắn rách ra, trong mơ hồ lại gọi một tiếng, giọng nói có phần nghẹn ngào.
"Thần cứ nghĩ điện hạ đã mất rồi, thần đã làm mất điện hạ, vạn chết cũng khó tạ tội."
Tiêu Tắc Tự lườm hắn một cái, "Giải quyết xong thì ngủ đi, lần sau còn dám uống bát canh đó, Cô sẽ lột da ngươi."
"Cô lần đầu tiên giúp người khác làm chuyện này, Hạ Hàn Thanh, mộ tổ tiên nhà ngươi chắc đang khói xanh bốc lên rồi."
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh bỗng nhiên đưa tay bám lên cánh tay y, sau đó cả người nhào đến, lại nằm bò vào lòng y tiếp tục lải nhải.
Như tiếng tụng kinh buồn bã trong Phật đường, khiến Tiêu Tắc Tự nghe đến mức đau đầu.
"Điện hạ không được quá gần gũi với cô nương Ô Na Tuyết, nam nữ có khác biệt, điện hạ đã là một nam tử trưởng thành, ngay cả với cô nương Thính Lan cũng phải chú ý giữ khoảng cách..."
Hạ Hàn Thanh ban ngày đã sinh bực tức, lải nhải một hồi, đến tối nằm mơ cũng vẫn tiếp tục lảm nhảm.
"Phiền chết mất."
Tiêu Tắc Tự đẩy hắn ra, bực bội nói: "Ngươi còn ầm ĩ nữa, Cô sẽ ngủ với ngươi đó!"
Bỗng nhiên, một bàn tay mò tới, chạm vào bụng dưới, Tiêu Tắc Tự dần dần mở to mắt.
"Ngươi... thả tay ra!"
Trong sự kinh ngạc, y phát hiện bản thân đang dần dần có phản ứng dưới tay Hạ Hàn Thanh.
Vô liêm sỉ!
"Thần, giúp điện hạ."
"Hỗn láo! Ngươi dám! Cô bây giờ sẽ thiến ngươi! Còn hơn để ngươi ở đây phát điên."
Tay áo tung bay, trong tay y bỗng dưng xuất hiện một con dao găm, ánh sáng lạnh lẽo, mài sáng bóng, phản chiếu khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Hàn Thanh.
Tiêu Tắc Tự cười lạnh, "Sáng mai ngươi tỉnh lại sẽ thấy món quà lớn Cô tặng ngươi."
Hạ Hàn Thanh vẫn không chút nhận thức, đầu vẫn tựa vào ngực Tiêu Tắc Tự, sức lực trên tay càng ngày càng mạnh.
"Ưm..."
Tiêu Tắc Tự hừ một tiếng, bị hắn nắm trúng mệnh môn, tay y mất hết sức lực, con dao găm rơi cạch một tiếng xuống giường.
"Thả ra!"
"Hạ Hàn Thanh!"
"Tướng công?"
Tiêu Tắc Tự thử mềm giọng gọi.
Hạ Hàn Thanh cuối cùng cũng như tỉnh lại, tay thả lỏng ra, Tiêu Tắc Tự nhân cơ hội này lăn một vòng tránh xa.
"Điện hạ..."
Tiêu Tắc Tự bị hắn gọi đến giật mình, đẩy Hạ Hàn Thanh ra, cả người bật khỏi giường.
Hạ Hàn Thanh người này, như sói như hổ!
Y không quan tâm đến dấu vết trên giường, dùng sức đẩy Hạ Hàn Thanh ra, kéo lại chăn, rồi cẩn thận dịch chuyển Hạ Hàn Thanh nằm ngay ngắn, đắp kín chăn, còn mình thì nhẹ nhàng chạy đến ngồi ở bàn sách, thở phào nhẹ nhõm.
Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh Hạ Hàn Thanh lúc nãy quần áo xộc xệch nằm trong lòng y hôn môi, y lập tức mở mắt ra, mãi mà không ngủ được.
Sao lại như thế này?
[Điện hạ, xin ngài chạm vào thần lần nữa.]
[Điện hạ, cầu xin ngài...]
[Điện hạ, thần muốn ngài...]
Cứu mạng!
Tiêu Tắc Tự hai má bắt đầu nóng lên, y nuốt nước bọt, bước đến bên cửa sổ để gió lùa vào cho tỉnh táo lại.
Vết răng mà Hạ Hàn Thanh cắn trên đầu ngón tay đã nhạt đi, nhưng vết đỏ trên cổ vẫn còn hằn rõ.
Cả đêm không ngủ.
Tiêu Tắc Tự trợn mắt nhìn trời, ước gì mình bây giờ ngốc đi, còn hơn là phải tỉnh táo đối diện với Hạ Hàn Thanh như thế này.
Thính Lan bước vào, nhìn thấy y thì giật mình, quầng thâm dưới mắt, sắc mặt tiều tụy, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Điện hạ bị tướng quân Hạ vắt kiệt sức rồi sao?
"Điện hạ? Ngài vẫn ổn chứ?"
Tiêu Tắc Tự cắn răng, cố gắng nặn ra một chữ: "Ổn!"
Y đứng dậy, đôi chân tê cứng, suýt chút nữa ngã xuống, phải dựa vào mép bàn mới có thể đứng vững lại. Đợi một lúc sau y mới chậm rãi bước đến chậu nước, vốc một vốc nước lạnh lên mặt.
Y cẩn thận, tỉ mỉ rửa sạch cái tay tội lỗi kia cả bên trong lẫn bên ngoài, cho đến khi nó hoàn toàn sạch sẽ mới ngừng lại.
"Đi lấy ít phấn nước từ chỗ Tang Nguyệt về đây, Cô muốn phủ một ít."
Với bộ dạng thế này làm sao ra ngoài gặp người được?
"Vâng."
Thính Lan cố nhịn cười, trước khi rời đi còn cố ý nhìn lướt qua bộ y phục bị xé nát dưới sàn và người vẫn còn đang yên giấc trong màn che.
Tiêu Tắc Tự xoa nhẹ đầu, rót một bình nước lạnh xuống họng, cảm giác tỉnh táo hơn nhiều.
Những ngày tới không uống thuốc nữa, cứ giả ngốc mà né tránh mọi chuyện. Sao mãi y vẫn chưa ngốc đi được?
Đợi Hạ Hàn Thanh tỉnh lại thì phải làm sao đây?
Lúc này, Hạ Hàn Thanh đang ngước nhìn trụ giường chạm khắc hình Kỳ Lân trên đỉnh đầu, trên mặt hiện lên một chút đỏ ửng. Hắn bỗng nhắm mắt lại.
Thực ra, tối qua hắn có cảm giác chút ít.
Chỉ là những chi tiết cụ thể thì không nhớ rõ.
Nhưng vết tích không đứng đắn trên chăn nệm lại đang phô bày rõ ràng chuyện gì đã xảy ra tối qua.
Xì...
Hắn hít sâu một hơi lạnh, tối qua mệt nhọc quá độ, bây giờ tác dụng phụ mới bắt đầu, vết thương cũ ở đầu gối bắt đầu đau nhức âm ỉ.
Bên ngoài màn che, một bóng người quen thuộc đang ngồi đó, Hạ Hàn Thanh kéo chặt góc chăn, giấu cái thân trần trụi của mình vào bên trong, có chút ngượng ngùng nói: "Điện hạ... Ngài... có thể giúp thần lấy một bộ y phục không?"
Giọng hắn khàn đục, không có sức lực, Tiêu Tắc Tự giả vờ như không nghe thấy, lại rót thêm một cốc nước lạnh.
"Điện hạ..."
"Biết rồi."
Tiêu Tắc Tự sợ hắn tiếp tục gọi, tiếng gọi của hắn khiến y nổi cả da gà.
Y đành phải miễn cưỡng đáp một tiếng, tùy tiện lấy một bộ y phục từ trong tủ ném qua, không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một cái.
Chỉ đến khi Hạ Hàn Thanh đứng trước mặt y, y mới nhận ra bộ y phục mà y vừa tiện tay lấy ra hình như là đồ của chính mình.
Ngày thứ hai sau khi y mới đến tướng quân phủ đại hôn, không có y phục để mặc, nên đành lấy tạm một bộ của Hạ Hàn Thanh. Sau đó, y có mua y phục mới, bộ đồ đó cũng được giặt sạch nhưng y không nhớ đã bỏ đâu.
Hóa ra, Hạ Hàn Thanh vẫn giữ lại sao?
"Điện hạ..."
"Ừm."
Tiêu Tắc Tự cố gắng che giấu sự bối rối của mình, cảm giác như bàn tay tội lỗi kia lại bắt đầu nóng lên. Đột nhiên, một ánh mắt nóng rực rơi lên người y, mang theo ý dò xét.
Ngẩng đầu lên, Hạ Hàn Thanh đang chăm chú nhìn y.
A...
Tiêu Tắc Tự gắng gượng nở một nụ cười ngốc nghếch: "Tướng công, sao huynh lại mặc đồ của ta vậy?"
Đại cục là quan trọng!!
Phải giữ đúng vai diễn!!
Nhịn nào! Hạ Hàn Thanh vẫn chưa thể giết được!
Hạ Hàn Thanh mới thu ánh mắt lại, khuôn mặt già nua đỏ lên, trong lòng không yên, "Điện hạ đưa cho thần, thần sẽ thay ra ngay."
Hừ hừ—
Bây giờ mới biết ngượng à, người tối qua quấn lấy y không phải như thế này đâu.
"Điện hạ đêm qua ngủ không ngon giấc?"
Chẳng lẽ là do tối qua hắn khiến điện hạ không thoải mái? Nhưng hắn hoàn toàn không nhớ gì cả.
Ánh mắt hắn khẽ chuyển động, cuối cùng dừng lại trên cần cổ trắng nõn của Tiêu Tắc Tự, chỗ gần xương quai xanh có một dấu răng nhàn nhạt.
Hạ Hàn Thanh lại đỏ mặt, chắc chắn là lỗi của hắn rồi.
Tiêu Tắc Tự cười lạnh một tiếng, Hạ Hàn Thanh còn có mặt mũi nhắc tới chuyện đêm qua. Hắn thì thoải mái rồi, còn liên lụy y cả đêm không chợp mắt được, nằm trước bàn sách lâu đến mức đau lưng nhức mỏi, trông như một con quỷ oán.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt—
"Tướng quân ngài đã dậy chưa? Tiểu nhân mang nước vào đây."
Giang Lăng bưng chậu nước gõ nhẹ cửa, nhận được lệnh bên trong mới dám bước vào hầu hạ Hạ Hàn Thanh rửa mặt, sau đó quay người đi dọn dẹp giường nệm.
"Khoan đã."
Tiêu Tắc Tự và Hạ Hàn Thanh hiếm khi đồng thanh lên tiếng.
Giang Lăng dừng tay giữa không trung, không dám tiếp tục.
Hai người liếc nhìn nhau, Tiêu Tắc Tự đứng dậy rời đi. Y là kẻ ngốc, y không thấy ngượng, người ngượng là Hạ Hàn Thanh.
Hạ Hàn Thanh ở trong đó, mặt đỏ tía tai: "Giang Lăng, đi chuẩn bị bữa sáng đi, không cần lo chuyện này."
"Vâng... tướng quân."
Giang Lăng nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, lại nhớ tới bát thập toàn đại bổ thang hôm qua, có vẻ như cả hai phần canh đều vào bụng tướng quân rồi.
Khó khăn lắm căn phòng mới trống không, Hạ Hàn Thanh mới vội vã lật màn che lên, tháo hết đống ga giường và chăn mền dính đầy thứ không biết là cái gì kia, vo tròn lại thành một cục ôm vào ngực.
Hắn vo hết đống chăn mền lại, nhìn quanh quất, cuối cùng chẳng biết giấu vào đâu, đành nhét thẳng xuống gầm giường, che đậy thật kỹ.
Tiêu Tắc Tự tựa người vào cửa, khoanh tay trước ngực, kéo khóe miệng lên. Lão nam nhân này rốt cuộc là ngượng thật hay giả vờ chính trực đây?
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh vừa xoay đầu lại đã đối diện với đôi mắt đầy dò xét kia, thoáng có chút lúng túng.
Tiêu Tắc Tự bỗng nhiên muốn trêu chọc hắn thêm chút nữa, cố ý đi vòng đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tướng công, huynh đang giấu gì đấy?"
"Không... không có gì, điện hạ đừng nhìn."
"Ta muốn nhìn."
"Không được! Điện hạ đừng nhìn nữa, thần đưa ngài đi ăn cơm."
Hạ Hàn Thanh tự giác nắm lấy bàn tay tội lỗi kia, nắm rất chặt.
Tiêu Tắc Tự đột nhiên nghĩ đến việc tên này đêm qua cũng dùng sức nắm lấy mệnh mạch của mình mạnh như vậy.
Tên vô sỉ!
Y giật tay ra khỏi Hạ Hàn Thanh, đứng dậy rời đi, bước chân vội vã, hoàn toàn không đợi Hạ Hàn Thanh theo kịp.
Cho đến khi dùng bữa sáng, Tiêu Tắc Tự vẫn không để ý đến hắn, chỉ lặng lẽ ăn chè nấm tuyết trước mặt mình.
Hạ Hàn Thanh vài lần muốn mở miệng nhưng đều không thành công, cuối cùng đành miễn cưỡng gắp một miếng thức ăn đặt vào dĩa của Tiêu Tắc Tự: "Điện hạ, thử cái bánh nếp táo đỏ này xem, ngọt lắm."
"Không ăn!"
[Ừm... cũng ngọt thật.]
"Điện hạ, hay chúng ta đi thả diều nhé?"
"Không chơi."
"Vậy thì chơi ném bóng?"
"Không chơi."
"Vậy câu cá nhỏ?"
"Không..."
"Hay là chúng ta ra ngoài dạo chơi? Thần nhớ ngoài thành có một đình giữa hồ, chúng ta có thể chèo thuyền ngắm cảnh, hoa sen đang nở rộ."
"Được."
"Hả... Ừm? Điện hạ, người đồng ý rồi."
Hạ Hàn Thanh cuối cùng cũng nở một nụ cười vui vẻ, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa và những thứ cần dùng sau đó, nào là hoa quả, bánh ngọt, áo khoác, đồ chơi, tất cả đều phải chuẩn bị đầy đủ.
Hắn còn đang cố gắng gắp thức ăn.
"Điện hạ, ăn thêm một chút, người gầy quá rồi."
Hai người đang vui vẻ ăn uống, Hạ Hàn Thanh gắp đầy cả một đĩa nhỏ thức ăn, định bụng sẽ làm y béo lên. Bỗng ngoài cửa bước vào một vị phu nhân ăn mặc sang trọng.
Hạ lão phu nhân vừa thấy hai người liền tươi cười rạng rỡ, "Con trai à, tối qua ngủ với điện hạ có tốt không?"
Tiêu Tắc Tự giật giật khóe miệng.
Thủ phạm của đêm qua cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
"Nương hôm qua ở trong canh thập toàn đại bổ tối qua cho thêm nhân sâm, câu kỷ tử, ngưu tiên, dương tiên, bạch thược, nhục quế..."
Hạ lão phu nhân như đang đọc một danh sách dài các vị thuốc, mỗi lần thêm một vị, Tiêu Tắc Tự lại cảm thấy bàn tay mình nóng lên một chút. Khó trách đêm qua Hạ Hàn Thanh lại điên cuồng đến vậy.
Hạ Hàn Thanh bất đắc dĩ gọi một tiếng, "Mẫu thân, chuyện của ta và điện hạ người không cần lo lắng nữa."
Tiêu Tắc Tự cũng gật đầu đồng ý.
Quả thật là lo lắng quá rồi!
"Con nói gì vậy? Cánh cứng rồi, bắt đầu chê nương rồi phải không? Có vợ rồi là quên mẫu thân ngay..." Nói rồi bà dùng khăn thêu lau nước mắt.
"Mẫu thân, ta không có ý đó."
Thật khổ cho Hạ tướng quân, mới sáng sớm đã phải dỗ dành "phu nhân", rồi lại phải dỗ mẹ già, lời hay trong đời đều đã nói hết cả rồi.
"Nếu không có nương lo liệu, tối qua ngươ làm gì mà hừng hực khí thế như thế..."
Hạ Hàn Thanh giật mình vội vàng bịt miệng Hạ lão phu nhân lại, ánh mắt không tự nhiên, "Mẫu thân, ở đây còn có nhiều người mà."
Hắn phất tay, bảo Giang Lăng và Thính Lan cùng những người khác lui hết ra ngoài, lúc này mới dám buông tay khỏi cái miệng mà cái gì cũng dám nói ra kia.
Tiêu Tắc Tự: "..."
Quả thật là hừng hực khí thế.
"Mẫu thân nghĩ rồi, sau này mỗi ngày ngươi uống thêm chút canh, điện hạ cũng cố gắng một chút, mẫu thân sẽ sớm được bồng cháu thôi. Phụ thân con dưới suối vàng biết chuyện này cũng an lòng rồi."
Tiêu Tắc Tự cười khẩy một tiếng.
Nếu phụ thân hắn dưới suối vàng mà biết chuyện ông ấy mong hắn sinh con, e là sẽ bò từ mộ dậy mất.
"Mẫu thân... điện hạ chưa chắc đã có thể sinh, hơn nữa ta vẫn còn trẻ, không cần phải dùng mấy loại thuốc bổ đó."
Hạ Hàn Thanh cười khổ.
Đối với chuyện con cái, hắn không quá bận tâm. Chỉ tiếc là võ nghệ của hắn chẳng biết truyền cho ai, Hạ gia người thưa thớt, không có chi nhánh, chỉ còn lại độc nhất một mầm non này.
"Ta không quan trọng chuyện đó, chỉ cần điện hạ bình an là đủ rồi."
Tiêu Tắc Tự bị lời bộc bạch bất ngờ ấy làm cho giật mình, tay khẽ run lên, chiếc thìa sứ trắng rơi xuống bát canh, nước canh nóng bắn lên mu bàn tay y, nóng đến mức làm y giật mình.
"Điện hạ!"
Tiêu Tắc Tự bị tiếng gọi này làm cho mất cảnh giác, bàn tay đã bị nắm lấy, chỗ bị nước canh nóng bắn lên đã ửng đỏ, Hạ Hàn Thanh cẩn thận thổi thổi nhẹ lên vết thương, cố gắng làm dịu đi.
"Ôi trời ơi, mau lấy chậu nước lạnh đến đây." Hạ lão phu nhân cũng bị dọa đến mức vội vàng ra lệnh.
Hạ Hàn Thanh cầm tay y ngâm vào nước lạnh, dùng nước lạnh xối lên để hạ nhiệt độ xuống, trên mặt tràn đầy sự đau lòng, "Giang Lăng, đi lấy lọ thuốc trị bỏng trong thư phòng của ta đến đây."
Tiêu Tắc Tự nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Hạ Hàn Thanh, trong thoáng chốc, y suýt chút nữa đã nghi ngờ rằng Hạ Hàn Thanh có tình cảm với mình.
Thuốc trị bỏng có mùi dầu thơm, Hạ Hàn Thanh dùng khăn lạnh chườm cho y rất lâu, sau đó mới nhẹ nhàng bôi thuốc lên chỗ da bị đỏ.
Đầu ngón tay mang theo chút vết chai lướt qua mu bàn tay Tiêu Tắc Tự, khiến y cảm thấy tê tê, Tiêu Tắc Tự hơi ngây người, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác lạ thường, như có gì đó kỳ quái len lỏi khắp toàn thân, chạy thẳng tới tim, thật khó tả.
"Điện hạ, còn đau không?"
Tiêu Tắc Tự lắc đầu, vừa định trả lời thì đột nhiên một cơn chóng mặt ập đến, khi mở mắt ra thì ánh mắt lại chuyển thành vẻ ngơ ngác, mơ hồ.
"Đau quá..."
Tiểu ngốc tử giọng thút thít, trong mắt ánh lên tia nước mắt, chỗ bị canh nóng bắn vào chỉ cần chạm nhẹ cũng thấy đau.
Hạ Hàn Thanh lại thổi thêm một lúc lâu, giúp y hạ nhiệt.
Hạ lão phu nhân vô cùng hài lòng với cảnh tượng trước mắt, phu thê hòa thuận, thật là tốt quá!
Ánh mắt bà dừng lại trên vết cắn mờ mờ đỏ ở cổ Tiêu Tắc Tự, bất giác mỉm cười, xem ra bát canh thập toàn đại bổ tối qua đã gửi đúng người rồi.
"Điện hạ, ngoài tay đau ra, còn chỗ nào trên người đau không? Tối qua tướng công có bắt nạt điện hạ không?"
Bà cẩn thận hỏi.
"Mẫu thân!" Hạ Hàn Thanh đỏ bừng cả mặt.
Sao lại có thể hỏi thẳng như vậy chứ.
Tiểu ngốc tử nghiêng đầu cố nhớ lại, rồi nặng nề gật đầu, mặt càng lúc càng tỏ ra ấm ức.
"Tướng công cắn ngón tay của A Tự, còn cắn cả cổ của A Tự nữa." Y bỗng tủi thân nhìn Hạ Hàn Thanh, giải thích: "Tướng công, A Tự không thể ăn được, ngón tay và cổ của A Tự cũng không ăn được."
Hạ Hàn Thanh lại một lần nữa đỏ mặt.
"Là lỗi của thần."
Hạ lão phu nhân phì cười, con trai bà còn biết cả cách cắn ngón tay.
Lần này về, nhất định bà sẽ chọn thêm vài cuốn sách hay để gửi tới.
"Điện hạ ngoan, lần sau nếu không thoải mái, cứ đánh hắn."
"Điện hạ có muốn có một tiểu bảo bối không? Một đứa trẻ béo trắng, ngoan ngoãn mềm mại, nửa giống điện hạ, nửa giống tướng công."
Hạ lão phu nhân càng nói càng vui vẻ, điện hạ xinh đẹp như thế, con trai bà cũng coi như tuấn tú, đứa trẻ sinh ra chắc chắn sẽ rất đẹp.
"Tiểu hài tử?"
Tiêu Tắc Tự cố gắng nhớ lại, cuối cùng kỳ vọng mà gật đầu mạnh một cái.
"Con trai à, ngươi thấy điện hạ cũng thích, ngươi phải cố gắng đấy."
"Nương đừng lo lắng nữa, nếu nương thật sự thích trẻ con, ta ra ngoài chọn vài nam sủng xinh đẹp, người tự sinh, chắc chắn người sẽ vui hơn."
"Chuyện này vẫn là tùy duyên thì hơn, ta không ép buộc."
Hạ Hàn Thanh lặng lẽ nhấp một ngụm trà súc miệng, nhổ ra, lau đi vết trà ở khóe miệng, vẻ mặt bình thản.
Tiêu Tắc Tự đột nhiên nghiêng đầu, thắc mắc hỏi: "Tướng công có thích trẻ con không?"
"Thích..."
Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú, Hạ Hàn Thanh bỗng chốc không còn bình tĩnh nữa, nghĩ rằng nếu điện hạ thật sự sinh cho hắn một đứa con, hắn nhất định sẽ xem đó như mạng sống, dù có phải liều mạng cũng phải bảo vệ cho cả hai cha con được bình an.
Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn bụng của Tiêu Tắc Tự, rất nhanh lại liếc thêm lần nữa, không nhịn được mà khẽ cong khóe môi.
Nghe được câu trả lời, Tiêu Tắc Tự tức thì mặt mày ỉu xìu, không còn nụ cười tươi tắn ban nãy nữa.
"Không được, tướng công không được thích trẻ con, A Tự ghét trẻ con."
"Tại sao?"
Lần này đến lượt Hạ lão phu nhân khó hiểu, ban nãy chẳng phải còn rất thích sao?
"Tướng công chỉ được thích mình ta, không được thích trẻ con."
Tiêu Tắc Tự nói rất nghiêm túc, sắc mặt đỏ bừng, hai nắm tay siết chặt, trong mắt lấp lánh nước mắt, trông như thể nếu tướng công dám thích ai khác thì y sẽ khóc ngay lập tức.
Phì——
Hạ lão phu nhân không nhịn được cười, "Điện hạ cứ yên tâm, tướng công chỉ thích mình điện hạ thôi, không thích trẻ con đâu."
Khóe môi Hạ Hàn Thanh vô tình nhếch lên, hắn cầm khăn tay lau đi những giọt nước mắt trên má y, "Trong lòng thần chỉ có điện hạ, không thích ai khác cả."
Hạ lão phu nhân lại không nhịn được cười thành tiếng.
"Nương à, ta muốn đưa điện hạ ra ngoài du ngoạn, trưa nay sẽ không về dùng bữa."
Hạ Hàn Thanh không muốn tiếp tục bàn luận về chuyện con cái nữa, đứng dậy nắm tay Tiêu Tắc Tự rồi rời đi, hai người thay y phục, lên xe ngựa rời khỏi tướng quân phủ, chạy rất nhanh.
Phố xá vẫn náo nhiệt như thường, Tiêu Tắc Tự vén rèm xe lên, hai mắt sáng rực, lúc thì đếm số người trên phố, lúc lại đếm số kẹo hồ lô trên giá rơm, trông vô cùng bận rộn.
Giang Lăng đang cầm cương ngựa, thỉnh thoảng lại nhảy xuống mua vài món ăn vặt, bánh kẹo rồi nhét đầy xe, chất đầy khoang xe.
Tiểu ngốc tử ngồi trong xe không yên, thỉnh thoảng lại bám lấy cửa sổ ngó nghiêng vài lần, tóc mai buông xuống như dải lụa rủ trên vai, ánh lên những tia sáng, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, gương mặt nghiêng xinh đẹp lấp lánh ánh vàng.
Hạ Hàn Thanh không khỏi nín thở.
Tuy nhiên, sự yên bình này nhanh chóng bị phá vỡ.
Tiêu Tắc Tự dựa vào cửa sổ xe, đột nhiên im lặng, mắt ngấn lệ, kéo góc áo của Hạ Hàn Thanh, bắt đầu nghẹn ngào.
"Tướng công, tóc của ta..."
Vì cử động mạnh, tóc của y bị mắc vào khe của xe ngựa, chỉ cần cử động một chút sẽ kéo đau da đầu.
"Điện hạ, cẩn thận, ngài đừng động đậy, để thần gỡ nó xuống."
Hạ Hàn Thanh tiến lại gần y, một tay bảo vệ đầu y, tay kia thì tháo gỡ những sợi tóc rối, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, bóng dáng rộng lớn của hắn gần như bao trùm lấy Tiêu Tắc Tự trong lòng.
"Tướng quân, chúng ta đến nơi rồi."
Giang Lăng nhảy xuống xe, nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh gì bên trong.
"Tướng quân? Điện hạ, chúng ta đến nơi rồi."
Giang Lăng lại hô lên một tiếng nữa, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, hắn liếc qua khe hở của rèm xe, thấy tướng quân nhà mình đang ép điện hạ vào góc xe làm chuyện không đứng đắn!
Ồ!
Giang Lăng cuối cùng cũng không dám thúc giục nữa!
Hì hì hì!
Lúc này Hạ Hàn Thanh vừa mới gỡ tóc xong, đang dùng ngón tay giúp y chỉnh lại những sợi tóc lộn xộn, rồi buộc lại bằng dây đỏ.
Tiêu Tắc Tự ngoan ngoãn ngồi im, không dám cử động nữa, liếc mắt liền thấy qua khe hở của xe còn sót lại một sợi tóc đứt.
"Tóc của ta..."
Y nhặt sợi tóc ấy lên, đưa ra ánh sáng nhìn một hồi, rồi đột nhiên nắm lấy cổ tay của Hạ Hàn Thanh, cuộn sợi tóc ấy quanh cổ tay hắn rồi nhẹ nhàng thắt một nút.
"Xong rồi."
Tiêu Tắc Tự hài lòng nhìn tác phẩm của mình, rồi bất chợt cúi người nhảy xuống xe ngựa.
Những sợi tóc đen trên cổ tay phản chiếu ánh sáng, còn đẹp hơn cả hắc diệu thạch trong ngày đông, đầu ngón tay Hạ Hàn Thanh khẽ lướt qua sợi tóc, không khỏi nở một nụ cười nhẹ.
"Tướng công! Mau xuống đây."
Tiêu Tắc Tự đứng bên dưới, nhảy nhót rất vui vẻ, vừa thấy Hạ Hàn Thanh ló mặt ra thì liền chạy về phía trước.
Đằng xa là bóng râm xanh ngắt, những tán cây tầng tầng lớp lớp, một tia sáng vàng xuyên qua kẽ lá, rọi xuống mặt đất, dưới chân còn nở rộ vài đóa hoa không biết tên.
Bị giam cầm trong lãnh cung ba năm, y đã từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ chưa, tức thì y ngây người, ôm lấy một cây hoa rồi leo lên.
"Điện hạ!"
Hạ Hàn Thanh theo sau, tim như thắt lại, lo lắng nói: "Điện hạ, mau xuống đây."
Tiêu Tắc Tự ngồi trên cành cây, đôi chân dài đung đưa qua lại, nhìn ra phía bờ hồ xa xa.
Sóng nước lấp lánh, ánh sáng lung linh, mặt hồ xanh ngát bóng liễu rủ, một dải tóc mai buông xuống mặt nước làm gợn lên những cơn sóng lăn tăn, lan tỏa đến giữa hồ.
Một khung cảnh rực rỡ của hoa sen trải dài, từng lớp sóng xanh, xen kẽ với chút sắc hồng.
Ở vị trí trung tâm, có một tòa lương đình mái ngói xanh và cột đỏ bốn góc, lơ lửng trên mặt nước, được gọi là "Đình giữa hồ".
"Điện hạ mau xuống đi, thần cầu xin ngài."
"Thần sẽ đỡ ngài bên dưới."
Hạ Hàn Thanh ngồi bên dưới, dang rộng hai tay, vẻ mặt lo lắng, chỉ cần trên kia có chút động tĩnh, tim hắn lại thắt lại một lần.
Tiêu Tắc Tự lúc này mới từ từ men theo thân cây trèo xuống, đến giữa đường thì nhảy thẳng xuống, lao vào lòng Hạ Hàn Thanh, nở một nụ cười rạng rỡ.
"Tướng công, chúng ta mau qua bên kia đi."
Y chạy rất nhanh, vừa chạy vừa dừng lại, chẳng mấy chốc đã tới bờ hồ, ngoảnh đầu lại vẫy tay về phía bọn họ, còn tay kia thì quay lưng về phía Hạ Hàn Thanh.
Hạ Hàn Thanh lắc đầu cười nhẹ, bước nhanh hơn. Vừa mới bước tới gần thì đột nhiên có một vật gì đó lóe lên trước mắt hắn.
"Đẹp không?"
Tiêu Tắc Tự đang cúi người mỉm cười, tay cầm một chiếc vòng hoa làm từ dây leo kết lại, trên đó đan xen đủ loại hoa nhỏ.
"Đẹp lắm."
Hạ Hàn Thanh nói bằng giọng chân thành.
Ngay sau đó, chiếc vòng hoa xinh đẹp ấy đã được đội lên đầu của Hạ Hàn Thanh, mang theo một chút hương hoa.
"Điện hạ..."
Hạ Hàn Thanh mặt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng, định đưa tay gỡ nó xuống.
"Không được gỡ, rất đẹp mà."
Tiêu Tắc Tự ngăn lại động tác của hắn, tươi cười chỉnh lại vị trí của chiếc vòng hoa, nhân tiện đưa tay vuốt vuốt tóc của Hạ Hàn Thanh.
Y quay đầu, vẫy tay gọi người nam nhân đang chèo thuyền trên mặt hồ.
"Giang Lăng, mau đưa thuyền qua đây."
"Đến liền~"
Giang Lăng đáp lời, chèo thuyền tiến tới, chiếc thuyền nhỏ lắc lư theo nhịp sóng tiến sát vào bờ để đón bọn họ.
Chiếc thuyền không to cũng không nhỏ, vừa đủ để họ du ngoạn trên hồ.
Tiêu Tắc Tự cao giọng hô lớn: "Giang Lăng! Ta muốn hái hoa sen! Chọn bông đẹp nhất nhé."
"Được thôi."
Giang Lăng chèo thuyền, trong khi Thính Lan ngồi đối diện, còn Tiêu Tắc Tự đứng trên thuyền, đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào đám sen trước mặt. Y đột nhiên nắm lấy vai Hạ Hàn Thanh, chỉ vào một bông sen hồng cách đó không xa.
"Tướng công, ta muốn bông đó."
"Được rồi..."
Hạ Hàn Thanh mím môi cười nhẹ.
Khi chiếc thuyền dần dần tiến lại gần, Tiêu Tắc Tự cúi người xuống hái sen, Hạ Hàn Thanh đưa tay ra, một tay giữ hờ dưới người y, đề phòng trường hợp y rơi xuống nước còn kịp thời đỡ lấy.
Ngốc tử nhà hắn mất rất nhiều sức mới hái được bông hoa sen xuống, bông sen đó lớn hơn cả bàn tay của y.
"Tướng công, hoa thơm quá, tặng cho chàng này."
Bông sen đẹp nhất được đưa đến trước mặt Hạ Hàn Thanh, tỏa ra hương thơm thanh tao.
"Đa tạ Điện hạ."
Y đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại rút bông hoa về, lắc đầu lẩm bẩm: "Không đúng, không đúng, trong sách không vẽ như thế này..."
Y đột nhiên cắn lấy cuống hoa, cúi người đưa tới trước mặt Hạ Hàn Thanh.
Hạ Hàn Thanh sững sờ, chưa hiểu rõ y muốn gì, định đưa tay ra nhận, nhưng lại bị y gạt tay ra.
Tiêu Tắc Tự dùng ngón tay nâng cằm Hạ Hàn Thanh lên, đôi môi hắn bị ép mở ra một khe nhỏ.
Cuống hoa đưa tới gần, Tiêu Tắc Tự ra hiệu bằng ánh mắt, Hạ Hàn Thanh cắn lấy cuống hoa, dùng miệng đón lấy bông hoa sen đó.
Ngốc tử lúc này mới hài lòng cười nói: "Trong sách là vẽ như thế này."
"Gì..."
Hạ Hàn Thanh vừa mở miệng thì bông hoa lại rơi vào tay y, "Sách gì vậy?"
"Là cuốn sách tướng công giấu trong tủ áo đó."
Hải Đường Hoan!
Hạ Hàn Thanh lập tức cảnh giác, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, nhưng vẫn cố gắng dạy dỗ: "Điện hạ, đừng học theo mấy thứ trong sách đó, không phải sách đứng đắn đâu."
Tiêu Tắc Tự nheo mắt lại, mặt đầy vẻ không vui, "Tướng công không cho ta xem, nhưng lại tự mình xem trộm."
"Thần không có, thần chỉ là..."
"Chỉ, chỉ là giở qua một lần thôi."
"Chỉ có ba lần... năm lần... bảy lần, thật sự chỉ có bảy lần."
Hạ Hàn Thanh cố gắng giải thích, nhưng lưỡi như thắt lại, mãi vẫn không nói trọn vẹn được, hận không thể ngay lúc này có một cái hố để chui xuống.
Giang Lăng và Thính Lan đối diện cũng muốn làm như mình không tồn tại ở đây, không dám gây ra chút động tĩnh nào, cười muốn chết, sao lại có thể lén lút xem chứ.
Ngốc tử kiêu ngạo hừ một tiếng.
"Giang Lăng, ta còn muốn bông kia, mau chèo qua đó."
Phía đầu thuyền tiếng cười nói vang lên, chiếc thuyền nhỏ len lỏi qua những tán lá sen, âm thanh nước chảy trong trẻo, Tiêu Tắc Tự bất chợt nằm sấp xuống, ngón tay khuấy động mặt nước, theo đường thuyền đi qua mà tạo ra một làn sóng gợn kéo dài.
"Điện hạ, tiểu nhân biết làm gà nướng lá sen, chúng ta hái thêm nhiều lá sen về, dùng lá bọc lấy thịt gà, đến lúc đó thịt gà chín mềm thơm ngon, lại còn mang theo hương thơm của lá sen, ăn vào nhất định là mỹ vị."
Tiêu Tắc Tự bị hắn nói đến chảy nước miếng.
"Ta muốn ăn gà nướng lá sen, chúng ta đi hái lá sen."
Giang Lăng tiếp tục thao thao bất tuyệt, không ngừng dụ dỗ: "Còn hạt sen cũng có thể ăn được, có công dụng dưỡng tâm an thần, thanh nhiệt giải độc đấy."
"Được... về nhà thần sẽ gọi người trồng thêm nhiều lá sen, hoa sen trong hồ, Điện hạ muốn ăn lúc nào cũng có."
Hạ Hàn Thanh thở sâu một hơi, cố gắng chuyển chủ đề sang chuyện khác.
"Tướng công, chàng thật tốt."
Tiêu Tắc Tự ôm lấy một đóa hoa sen lớn, bất chợt cúi xuống hôn nhẹ lên má Hạ Hàn Thanh.
Cảm giác mềm mại khiến Hạ Hàn Thanh không nhịn được lại đỏ mặt lần nữa.
Giang Lăng cười khúc khích hai tiếng, bị Hạ Hàn Thanh liếc một cái, vội vàng che miệng lại.
Tiêu Tắc Tự ôm đóa hoa sen nhảy nhót ở đuôi thuyền, thuyền theo động tác của y mà thỉnh thoảng chìm xuống đôi chút.
Giang Lăng nhìn mà tim đập thình thịch.
Hạ Hàn Thanh kéo y vào trong chút nữa, cẩn thận bảo vệ y, Tiêu Tắc Tự lại đột nhiên tháo chiếc vòng hoa trên đầu hắn xuống đội lên đầu mình.
"Điện hạ, sao lại cướp vòng hoa của thần?"
"Đây là vòng hoa của ta."
"Điện hạ đã tặng thần, thì đó là của thần rồi."
Hạ Hàn Thanh mỉm cười, cố ý trêu đùa cùng y.
Tiêu Tắc Tự trừng mắt, "Là ta tự tay kết mà."
Y lon ton chạy xa Hạ Hàn Thanh thêm vài bước, sợ hắn chạy tới giành lại.
"Điện hạ, đừng chạy nữa, thần không giành nữa đâu."
Hạ Hàn Thanh trong lòng thấp thỏm lo âu, sợ y ngã xuống nước.
"Vậy ta sẽ kết cho chàng một cái khác được không?"
Tiêu Tắc Tự bước thêm hai bước vào trong, nghĩ đến vườn hoa nhỏ ở nhà còn có nhiều bông đẹp hơn ở đây, có thể kết một vòng hoa lớn hơn.
"Thần chỉ muốn cái này thôi."
Hạ Hàn Thanh cười không ngớt.
"Vậy chàng cho ta mượn đội một lát, lát nữa ta sẽ trả lại chàng."
Hạ Hàn Thanh cười ha hả.
Tiêu Tắc Tự vui vẻ xoay vòng phía trước, trên đầu đội vòng hoa đủ màu sắc, trong tay còn cầm một bông sen, mấy người đối diện đều mang nụ cười trên mặt.
Và cảnh tượng này lọt vào mắt một người đang đứng trong đình giữa hồ, hắn mặc áo dài gấm xanh, tóc được buộc gọn bằng ngọc quan, trong tay hắn đang cầm một chén rượu, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng đang xoay vòng kia.
Tiếng cười dần dần truyền vào đình, nhưng trong tai hắn lại nghe vô cùng chói tai.
Mấy người khác nghe thấy âm thanh cũng bước về phía đó nhìn, bóng dáng phản chiếu trong con ngươi ngày càng rõ ràng, cuối cùng có người nhận ra họ.
"Đó chẳng phải là Hạ Hàn Thanh và Thái tử phế bỏ sao? Sao bọn họ lại ở đây?"
"Đây là đang ra ngoài dạo chơi? Nhìn họ thật gắn bó, tình ý sâu đậm."
"Hahaha, phế nhân và kẻ ngốc, ai còn có thể chê ai nữa đây?"
Tiếng cười vang lên, trong đình lập tức truyền ra một tràng cười lớn.
Người nam nhân ánh mắt trở nên u ám, lòng đầy ghen tỵ như một ngọn lửa bùng cháy qua, chỉ để lại sự điên cuồng.
Rắc ——
Chén rượu trong tay người nam nhân bị bóp nát, mảnh vụn cắm vào da thịt, máu tươi theo kẽ tay rơi xuống nền đình, rất nhanh nước hồ nổi lên một đợt sóng cuốn theo giọt máu vào trong hồ.
"Ai có thể giết Hạ Hàn Thanh, bản vương sẽ ban cho hắn trăm lượng hoàng kim." Hắn đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT