Tim đập đến nhịp thứ mười hại, Trình Đình Vũ loạng choạng đứng yên, cô đầu tiên ngạc nhiên là mình có thể đứng yên tại chỗ, và thứ hai, cô ngạc nhiên rằng cơ thể mình sau khi rơi xuống còn có thể bảo trì thăng bằng.
Là một sinh viên đại học bình thường vừa mới tốt nghiệp và vẫn đang tìm việc làm, Trình Đình Vũ tin tưởng đây không phải bản thân ban đầu, mà là một loại phản xạ có điều kiện của cơ thể.
...... Thân thể này rốt cuộc có địa vị gì?
Sau khi đứng vững tại chỗ, bóng tối trước mắt không lập tức tiêu tan, cảm giác ngứa râm ran ở mắt phải càng ngày càng nghiêm trọng, trước mắt xuất hiện rất nhiều hình dáng lờ mờ vặn vẹo, thậm chí còn xuất hiện ảo giác, Giọng nói mỏng và sắc bén tức giận hét lên:
“...... Nếu mày cũng vô dụng như những tên phế vật trước đó, mày không cần trở về nữa!”
Những lời này đâm sâu vào tâm trí Trình Đình Vũ như một mũi kim sắc nhọn.
Cô đưa tay ấn mạnh thái dương, cố nén cơn đau.
Cùng lúc đó, chung quanh tầm nhìn dần được cải thiện.
Trình Đình Vũ chợt cảm thấy có gì đó, cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trang phục của cô đã thay đổi, từ chiếc áo sơ mi màu đỏ son và quần đen trước đó thành chiếc áo liền quần màu xám, với một cái bọc sau lưng.
Lúc này cô đang đứng ở cuối một con đường, xung quanh là khung cảnh đơn giản kiểu cổ tích giống như diễn kịch ở trường mẫu giáo, sau lưng là "rừng" và trước mặt là "thôn trang", một sự kỳ quái khó tả.
*
Thành phố F0631, ngoại thành, Phòng hồ sơ của đội thanh tra.
Phòng hồ sơ lưu trữ một số lượng lớn các bản sao của hồ sơ liên quan, chỉ cần cấp bậc thanh tra đạt tiêu chuẩn, thanh tra nhất định phải đến phòng lưu trữ nghiên cứu, và đảm bảo rằng không có tài liệu nào được mang ra khỏi phòng lưu trữ trong thời gian đọc.
Một thanh tra đang chuẩn bị ra ngoài làm việc trong khu vực hoang vu mệt mỏi vươn vai đặt tập hồ sơ trên tay xuống, trên trang hồ sơ, thông tin hiển thị như sau ——
【 ID: F0631-C-0019
Mức độ nguy hiểm: [Đã xóa bỏ: Common (thông thường)
[Sửa đổi: Menace (đe dọa)]
Trạng thái: [địa điểm cố định], [di động], [phi hiện thực]
Mô tả: Thường xuất hiện dưới mưa trên các hình graffiti, kích phát khi người chơi đứng cách graffiti trong vòng bán kính hai mét và giữ im lặng ít nhất ba giây hoặc khi người thường đứng trong bán kính một mét và im lặng mười giây】
Trình Đình Vũ xoa xoa giữa lông mày, đau khổ thở dài: “Thật vô lý.”
Cô vừa ra ngoài đi dạo, khoảng cách với khách sạn không quá 100 mét, đứng tại chỗ, chuyện như vậy sao có thể kích hoạt phó bản?
Trình Đình Vũ ngẩng đầu, nhưng không thể tìm thấy một cái lỗ nào để trốn thoát từ phía trên, vì vậy chỉ phải đem lực chú ý chuyển dời đến hoàn cảnh chung quanh.
Cô không có một chút kinh nghiệm tiến vào phó bản nào, trước khi xuyên qua cũng có chơi một ít trò chơi, nhưng chương trình học ngành khoa học công nghệ nặng, Trình Đình Vũ không thể tiêu tốn quá nhiều thời giờ cho việc giải trí.
Sớm biết có ngày hôm nay, cô nhất định tận dụng tốt wifi chùa của trường.
Trình Đình Vũ nhìn xung quanh, cây cối trong "Rừng rậm" đều được ngụy trang bằng ván gỗ, nhưng có quá nhiều, tràn ngập cảm giác u ám nhìn không thấy điểm cuối, diện tích khu vực "Thôn trang" phía trước cũng không nhỏ, ít nhất ở vị trí của Trình Đình Vũ, không thể nhìn được toàn bộ.
Ngoài trừ câu nói nghe được khi tiến vào, chung quanh không có gợi ý gì nữa.
Theo kinh nghiệm trò chơi của Trình Đình Vũ trước khi tốt nghiệp, trong những trường hợp bình thường, khi một người mới đăng nhập vào trò chơi lần đầu tiên, một nhà thiết kế game có lương tâm sẽ đưa ra một số gợi ý.
Tuy nhiên, kể từ khi cô bước vào phó bản đến bây giờ, cô vẫn chưa thấy bất kỳ tin tức đáng tin cậy nào, thế giới phó bản này rõ ràng là không chú ý nhiều đến trải nghiệm trò chơi của người dùng.
Vào lúc này, Trình Đình Vũ bắt gặp một chút chuyển động từ khóe mắt —— một người mặc trang phục con rối bước ra từ phía sau nền của một ngôi nhà ở đằng xa, đối phương tư thái hoạt bát phất phất tay về phía cô, sau đó một đường nhảy nhót lại đây.
...... Không phải nhảy chân sáo, là nhảy đúng một cái, con rối bắn tung khỏi mặt đất, lấy một tư thế căn bản không thể thuộc về con người, nó bay nhanh đến gần Trình Đình Vũ, cơ hồ năm nhịp tim đập nó đã đến trước mặt cô.
Trình Đình Vũ theo bản năng mà muốn né tránh, nhưng đối phương chạy đến cửa thôn trang, liền đột nhiên ngừng bước chân."Người đưa thư mới, bạn đến quá muộn."
Nghe con rồi cất lời, Trình Đình Vũ hơi hơi nhướng mày.
Thì ra bây giờ cô là một người đưa thư?
Con rối còn lải nhải mà nói: “Bà ngoại Hồng vẫn đang đợi bạn, nếu đến buổi tối bạn còn không chuyển đồ vật cho bà ấy......”
Nói tới đây, bộ đồ con rối bỗng nhiên nhìn kẻ đột nhập trước mặt, nhếch một nụ cười dài hẹp kì quái không phù hợp với cảm nhận thông thường với Trình Đình Vũ: “Vậy bạn chính là một người đưa thư không đủ tư cách nha.”
Con rối cười toe toét, độ rộng khe hở trên bộ đồ đạt đến mức tối đa, lộ ra hai hàng răng sắc nhọn, từ vị trí của Trình Đình Vũ có thể rõ ràng thấy hàm răng sắc nhọn của đối phương còn dính những sợ tơ máu, phảng phất vừa được thưởng thức một miếng thịt tươi.
Trình Đình Vũ bình tĩnh nhìn chăm chú con rối một lúc, lặp lại một chút tin tức mấu chốt từ miệng đối phương: “Bà ngoại Hồng?”
Bộ đồ con rối nói: “Bà ngoại Hồng là bà ngoại của cô bé quàng khăn đỏ, bà ấy là trưởng bối hiền hậu ôn hòa nhất trong thôn chúng tôi, bạn đi dọc con đường này trở lại, sẽ thấy ngôi nhà màu đỏ của bà ngoại Hồng.”
Trình Đình Vũ nhìn phía thôn trang, bối cảnh phía trước phía sau đều thực đơn sơ, cho dù là "Rừng rậm" hay là "Thôn trang", đều chỉ có những bộ phận cơ bản nhất cấu thành, đặc biệt là phần sau, một ít phòng ở cùng ruộng đất đều khá tượng trưng, giữa những ngôi nhà và đất cày cấy là con đường duy nhất trong thôn.
Ngôi nhà màu đỏ của bà ngoài Hồng nằm ở cuối con đường đó.
Trình Đình Vũ có thể rõ ràng mà nhìn ra xa thấy hình dáng của ngôi nhà màu đỏ.
Cô chú ý đến sắc trời, phát hiện ánh sáng bốn phía dường như ảm đạm hơn so với khi cô mới bước vào.
Sự thay đổi này thực sự rất nhỏ, nhưng mà Trình Đình Vũ lại có một cảm giác tự tin không thể lý giải với thông tin mình thu được.
—— Cơn đau nhức nhối trong mắt cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Trình Đình Vũ mơ hồ ý thức được, khi mắt phải của cô không thoải mái, khả năng quan sát lại sẽ được cải thiện.
Thời gian trôi nhanh.
Con rối đứng ở trước mặt Trình Đình Vũ, cười hì hì nhìn chằm chằm nhìn cô, mũ đội đầu của đối phương dường như hoàn toàn dung hợp với cơ thể, khiến lớp vỏ vải có những đặc điểm mà chỉ máu thịt mới có, và đôi mắt làm bằng khóa nhựa xuất hiện, màu đỏ tươi đẹp không bình thường.
Trình Đình Vũ hỏi: “Gửi đồ vật đến tay bà ngoại Hồng rồi, bước tiếp theo làm gì?”
Con rối cười hì hì nói: “Sau đó bạn có thể hoàn thành công việc của người đưa thư, đây chính là một phó bản an toàn, nếu bạn muốn dùng tiền mua hướng dẫn qua phó bản, mời bạn trả một ngàn đồng tiền nội thành.”
Trình Đình Vũ nhếch mày.
Lời nói của đối phương lại để lộ ra một tin tức mấu chốt "hướng dẫn qua phó bản", có nghĩa là mọi người ở thời đại này đã có nghiên cứu sâu, nắm giữ được quy luật nhất định của các phó bản.
Trình Đình Vũ vẫn đang suy nghĩ, trước sau đứng ở trên con đường không nhúc nhích, đôi đồng tử nhan sắc dị thường nồng đậm, phảng phất như chúng là biển sâu không thấy ánh mặt trời.
Cô vẫn nhớ câu nói đầu tiên khi vừa tiến vào phó bản —— “...... Nếu mày cũng vô dụng như những tên phế vật trước đó, mày không cần trở về nữa!”
Con rối cũng nói, cô là người đưa thư mới.
Trình Đình Vũ nghĩ, xem ra mình cũng không phải là người đầu tiên nhận công việc này.
Đường đi vào thôn trang không phức tạp, chỉ cần một đường đi xuống đi, liền đến căn nhà của bà ngoại Hồng.
Cho nên những người trước đó, vì sao lại thất bại?
Mặt trời sắp lặn trên cao như một bức tranh sơn dầu, nếu coi việc trời tối là thời hạn hoàn thành phó bản, vậy thời gian còn lại trong tay Trình Đình Vũ không nhiều lắm.
Cô phải tìm ra cái bẫy trong các quy tắc trước khi màn đêm buông xuống.