Xoay đầu ngẫm nghĩ, Trương Vấn Thiên tiếp tục nói: “Như vậy cũng không đúng, điểm thi giữa kì của cậu cũng không bằng tớ, hôm qua câu hỏi của giáo viên cậu cũng không biết, tại sao hôm nay lại thông minh bất chợt vậy?” vừa nói cậu ta còn làm động tác tay.

Chương Vũ Miên mỉm cười trả lời: “Cậu chắc chắn là quỳ hoa điểm nguyệt thủ.”

*Quỳ hoa điểm nguyệt thủ: là công phu điểm huyệt, giải huyệt.

Chương Vũ Miên vừa rời khỏi lớp học thì Trương Vấn Thiên đã bám theo cô ngay sau đó, nói với giọng điệu trêu chọc: “Như vậy đi, tôi đạp xe đưa cậu về nhà ăn cơm, như vậy thì cậu cũng không cần phải đi dưới trời nắng, dù sao thì chỗ của chúng ta cũng khá xa, xe buýt không thể đến được.

Chương Vũ Miên dừng lại, nhìn chằm chằm vào cậu ấy, cảm thấy cậu ấy nói cũng có lí, bởi vì bây giờ cô không biết lái xe đạp, nên cô đã đi bộ được nửa chặng đường rồi.

Nhìn ra bên ngoài quả thực không muốn đi bộ một chút nào, trước khi mua được xe đạp, có lẽ nên để cho cậu bạn này chở về nhà, quả thực là một ý tưởng không tồi.

Chương Vũ Miên mỉm cười nói: “Được đó, vậy chiều nay tôi sẽ mời cậu ăn kem.”

Sau khi Chương Vũ Miên về đến nhà, mẹ của cô Lâm Thải Nga vẫn còn đang thắc mắc tại sao hôm nay cô lại về nhà sớm như vậy.

Cô giải thích rằng có một người bạn học đã chở cô về, nhìn bố mẹ ở trước mặt, trong lòng cô dấy lên nhiều cảm xúc lẫn lộn, những năm vừa qua cô đã có quá ít cơ hội để ở bên cạnh bố mẹ rồi.

Hồi còn nhỏ cô là một đứa trẻ không hiểu chuyện, luôn đối xử tồi tệ với bố mẹ, còn đối với người ngoài lại luôn đối xử tốt.

Nghĩ tới những chuyện mình đã làm lúc nhỏ, cô chỉ muốn tự tát cho mình một cái. Nhưng bố mẹ của cô chưa bao giờ có ý phàn nàn về cô, thay vào đó, họ tự cho bản thân mình là những bậc cha mẹ không tốt.

Cô nói nhẹ nhàng với bố mẹ mình, họ đã dành cả cuộc đời của mình để giúp cô che mưa, che gió. Từ đó trở đi, họ đã phải gác lại những lý tưởng của mình và mở ra một con đường để cô có thể đi xa hơn.

Khi được gặp lại cha mẹ sớm như vậy, Chương Vũ Miên cho rằng đây là một món quà mà Thượng Đế đã ban cho cô. Lần này cô nhất định sẽ nỗ lực để thay đổi cuộc sống hiện tại của mình, để cho bố mẹ cô không cảm thấy mệt mỏi hay buồn phiền nữa.

Cô cũng muốn biến em trai của mình tự một đứa nhóc quậy phá trở thành một học sinh ba tốt, trở thành học bá sẽ không còn là hy vọng xa vời nữa.

Trong bữa cơm trưa, Chương Vũ Miên ngỏ ý muốn xin mua một chiếc xe đạp.

Bố của cô, Chương Quốc Hoa tò mò hỏi: “Không phải trước đây bố mua cho con, con không phải là không dám lái à?”

Chương Vũ Miên nhớ lại bản thân năm mười ba tuổi mà không nói nên lời, bởi vì không dám đi xe đạp nên cô mỗi ngày đều đi bộ mười phút để tới trạm xe buýt.

Huyện Bắc Thủy vốn là một nơi đã lạc hậu, cơ sở vật chất cũng không được tốt lắm, bởi vì bố mẹ không có công việc làm ổn định.

Vì vậy, ngôi nhà mà gia đình bọn họ thuê ở tương đối khá xa. Ở nơi này cũng có những ngôi nhà cổ và những người khác cũng giống như gia đình họ từ vùng nông thôn lân cận chuyển tới đây.

Chương Vũ Miên giải thích rằng bởi vì việc đi đi lại lại không phải là vấn đề, sau này lên cấp 3 phải tự học vào buổi tối, đi xe đạp sẽ thuận tiện hơn, dù sao cũng nhất định học cách đi xe đạp.

Cũng may trước đó bố Chương cũng đã bàn đến việc mua một chiếc xe đạp, dù sao ông cũng không muốn con gái của mình phải vất vả, nên không nói gì mà đồng ý tuần sau sẽ đi mua xe đạp cho cô.

Sau khi Chương Vũ Miên ăn cơm xong thấy thời gian đã thỏa thuận với Trương Vấn Thiên vẫn còn sớm nên cô quyết định sẽ về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng cô nhìn thấy mình trông gương....
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play