Lưu Thịnh Thụy nhìn thấy ba chỉ đỏ trên bàn thì ngây ngẩn cả người, bọt thịt quá lớn, ớt cắt cũng không đều, thậm chí ông ta còn nhìn thấy vỏ cà chua trong món ăn. Tuy là thoạt nhìn vô cùng khó coi, nhưng tất cả chi tiết này đều giống hệt trong trí nhớ của ông ta, giống như là bút tích xuất phát từ tay một người.
“Nào, chúng ta nếm thử trước đi.” Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi nhịn không được cầm lấy thìa trước, bà ta múc một ngụm bỏ vào miệng, vừa mới nhai một miếng nước mắt đã tràn ra. Người ngồi cùng bàn nhìn thấy phản ứng của bà ta, tất cả đều nhanh chóng nếm thử một ngụm, lập tức cả đám người cùng bàn này đều òa khóc.
Tiền Giai Ninh đứng bên cạnh xấu hổ nhìn bọn họ, nấu cơm lâu vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô khiến người ta bật khóc.
“Là hương vị này.” Nước mắt của Lưu Thịnh Thụy rơi tí tách: “Là hương vị mẹ tôi làm, tôi không ngờ rằng đời này tôi vẫn có thể nếm được hương vị này.” Những lời này đập vào lòng những người ngồi cùng bàn như chốt mở, có một người phụ nữ trông có vẻ nhỏ tuổi nhất đã không nhịn được bắt đầu òa khóc.
Tuy rằng chỉ có một câu nhưng Tiền Giai Ninh đã hiểu, thứ bọn họ theo đuổi không phải thức ăn ngon mà là hương vị gia đình khiến bọn họ muôn phần nhớ nhung.
Tiền Giai Ninh nhẹ nhàng lui ra, trở lại nhà bếp chuẩn bị những món ăn khác. Từng món ăn từ trong nhà bếp được mang ra đặt lên những chiếc bàn khác nhau, có người ăn luôn mồm luôn miệng, có người cẩn thận thưởng thức, có người nhẹ giọng bàn tán, có người vẫn còn tiếp tục khóc. 
Tiền Giai Ninh đặt món bún gạo mà bàn số mười yêu cầu lên bàn, nhẹ giọng nhắc nhở: “Món của mọi người lên đủ rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play