Vương Đông Tề cảm thấy Tiền Giai Ninh chắc chắn là học sinh nhàn nhã, tự tại nhất mà ông ta từng gặp.
Tiền Giai Ninh nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười phút nữa đến giờ trà chiều, nên trực tiếp mời ba người vào trong viện.
Mặc dù thời tiết hiện giờ đã nóng, nhưng bóng cây và dây nho trong tứ hợp viện đã đủ làm mát mẻ, khách hàng đến uống trà chiều vẫn thích ngồi ở trong sân, uống trà, ngắm hoa, nói chuyện, thoải mái hơn ở trong phòng nhiều.
Thực ra ở đây cũng là vì có thiết bị phòng bếp cõi thần tiên điều hòa nhiệt độ, nhưng lúc các khách uống trà nhìn thấy dưới bóng râm hưởng thụ làn gió nhẹ, chỉ tưởng là do trong sân này nhiều cây nhiều hoa, căn bản sẽ không nghĩ tới cái khác.
Khách uống trà còn chưa đến, Tiền Giai Ninh thêm ghế bên cạnh bàn trà của cô, lại bưng trà nước, hoa quả, pha một ấm trà.
Lý Thành Minh ngửi hương trà suýt nữa quên mất mục đích ông ta đến đây.
Ông ta vội vàng bưng chén trà lên thưởng thức, rồi khen nói: “Lần đầu tiên thầy được uống trà thơm như vậy, dư vị ngọt vô cùng tốt. Giai Ninh à, chỗ này của em đúng là giống như thế giới thần tiên, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Nếu thầy được như em, ngày nào cũng nằm trên ghế bập bênh, uống trà ngắm hoa, vậy thầy cũng không muốn làm Hiệu trưởng của trường.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT