Bác sĩ Vương nhìn người bệnh trong lúc chiến đấu chấp hành mệnh lệnh không chút cẩu thả, nhưng ở bệnh viện lại cực kỳ không nghe lời mà to cả đầu: “Miệng vết thương của cậu rất sâu không dễ khép lại, tự tiện rời khỏi phòng bệnh giống cậu ngày hôm qua rất dễ khiến vết thương rách ra.”
Lý Ngự Quân nhìn qua có vẻ bình thản ung dung, giống như thể người ngày hôm qua làm miệng vết thương rách ra chảy máu đến ngất xỉu không phải anh.
Băng vải trước ngực bị tháo xuống từng vòng một, lộ ra miệng vết thương dữ tợn. Bác sĩ thò qua nhìn thoáng qua, quả nhiên miệng vết thương bị bung chỉ phẫu thuật như ông ấy đã đoán, nhưng kỳ lạ là phần da thịt bị lệch ra không hề bị rách ra, ngược lại còn có dấu hiệu khép lại.
Nhìn bột phấn màu trắng bên cạnh miệng vết thương, bác sĩ cau mày hỏi Thường Hiểu Viện: “Đây là cái gì thế?”
Cố kỵ mặt mũi con trai, Thường Hiểu Viện tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ngày hôm qua Ngự Quân đột nhiên có việc phải rời đi một chuyến, miệng vết thương vỡ ra chảy chút máu, là thuốc do một bác sĩ quen biết bôi lên.”
Thường Hiểu Viện lấy gói bột cầm máu trong túi tối hôm qua Tiền Giai Ninh đưa cho bà ấy trước khi đi ra: “Rắc thuốc này lên.”
Bác sĩ cầm lấy ngửi thử, mùi thuốc trung y nồng đậm, ông ấy học Tây y nên không hiểu thuốc trung y, nhưng rất rõ ràng tác dụng của thuốc này tốt hơn thuốc lúc trước của bệnh viện rất nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play