Tên béo được gọi là “ông Kim” kia chắp tay sau lưng, vênh mặt lên, dáng vẻ “tôi rất trâu bò”, ánh mắt cũng sắp lệch lên tận trần nhà rồi.
Tiền Giai Ninh khẽ cười. “Ông Kim này xung hô thế nào? Với cả anh tên là gì?”
Mặc dù tên gầy cảm thấy lời nói này nghe như không tôn trọng lắm, nhưng thấy trên mặt Tiền Giai Ninh mang theo ý cười, mà tuổi tác trông cũng không lớn, nên cũng không nghĩ nhiều. “Ông Kim tên là Kim Thành Chí, nếu là trước đây cô phải gọi ông ấy một tiếng Bối Lạc Gia. Tôi là trợ lý của ông Kim, tên là Trương Dân, cô gọi tôi là anh Trương là được.”
Tiền Giai Ninh khẽ cười. “Trương Dân à, anh nói xem ông Kim của anh sao lại mời một trợ lý trông xấu xí như anh vậy hả? Dẫn theo ra ngoài ảnh hưởng tới khẩu vị tới mức nào chứ?”
Nụ cười vô cùng đắc ý của Trương Dân cứng ở trên mặt, dường như chưa phản ứng lại. “Không phải, cô…”
“Cô cái gì mà cô? Đại Thanh diệt vong lâu rồi! Còn Bối Lạc Gia à?” Tiền Giai Ninh không kiên nhẫn, mắt trợn trắng. “Còn không biết ngại mà tự xưng là nhà phê bình ẩm thực sao? Không phải là đồ không có tiền muốn ăn cơm, còn mơ tưởng có ăn có gói mang về, chiếm tiện nghi không à. Thể diện to tới mức nào, còn tự xưng ông?”
Đầu của Kim Thành Chí cuối cùng cũng cúi xuống, trên khuôn mặt béo mang theo cơn giận dễ thấy, nhưng trong lòng lại không khỏi hơi chột dạ. Những năm này gã vẫn luôn lấy danh nghĩa nhà phê bình ẩm thực để ăn trực uống trực. Nếu gặp được loại quán cơm ăn ngon uống ngon, phục vụ tốt thì gã sẽ thổi phồng trên chuyên đề. Nếu không phục tùng thì gã sẽ lưu loát viết một bài văn phê bình dài, từ đồ ăn đến môi trường đều có thể bơi lông tìm vết. Người mở quán cơm đều hy vọng có danh tiếng tốt để có thể mời được khách hàng, nếu chọc giận gã, gã thật sự viết lung tung, vậy thì phá việc buôn bán rồi, vì vậy những ông chủ này đều không dám đắc tội gã.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT