Tiền Giai Ninh lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết: “Lần trước ở tiệc mừng thọ của ông ngoại cậu anh trai cậu có để lại một nghìn tệ làm tiền đặt cọc để đặt bàn trước, năm giờ chiều hôm nay anh ấy có gọi điện đến báo sẽ đến đây ăn cơm. Chờ sau khi anh ấy đến mình lại phát hiện sắc mặt anh ấy tái nhợt, còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng trên người anh ấy. Lúc ấy mình đã cảm thấy anh ấy có gì đó sai sai rồi, nhưng hỏi hai câu anh ấy lại không chịu nói gì, nên mình đành phải mang lên cho anh ấy một nồi canh gà hầm với ba món bổ máu, kết quả lúc anh ấy ăn xong đi đến cửa đã ngất xỉu.”
Tiền Giai Ninh vừa nói xong đã nhìn thấy lông mày của mấy người trong phòng dựng lên, cô khó hiểu túm lấy tay Vương Thần Thần, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Vương Thần Thần vô cùng xấu hổ kéo Tiền Giai Ninh sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày trước anh mình chấp hành nhiệm vụ xong bị thương nên được đưa đến bệnh viện bộ đội, nghe bác sĩ nói vết thương rất nghiêm trọng.” Tiền Giai Ninh gật đầu, vừa nãy lúc cô thay thuốc cũng nhìn thấy vết dao rất sâu, thật sự bị thương không nhẹ.
Trên gương mặt Vương Thần Thần lộ ra chút đồng tình: “Bác sĩ kiến nghị anh mình ngoại trừ ăn kiêng mấy món ra thì phải ăn thanh đạm hơn, mợ cả của mình quán triệt hoàn toàn lời bác sĩ nói, ngoại trừ cháo trắng và rau luộc ra thì những thứ khác anh mình không được phép ăn”
Tiền Giai Ninh kinh ngạc: “Cho nên anh cậu lén lút chạy ra ngoài ăn cơm?” Cô bất giác nhìn về phía giường, người đàn ông kia dù có đang hôn mê nhưng vẫn bày ra khuôn mặt lạnh lùng thật sự không giống người có khả năng sẽ làm ra chuyện này.
Vương Thần Thần gian nan gật đầu: “Anh mình là người không có thịt thì không vui, vốn dĩ lần này chấp hành nhiệm vụ đã rất cực khổ rồi, nghe nói đã hai tháng trời không được ăn thịt, đến sau khi bị thương lại phải ăn mấy món không có mùi vị nên anh ấy có hơi không chịu nổi. Buổi chiều hôm nay binh lính chăm sóc anh ấy bê cháo trắng và cải trắng luộc do mợ mình nấu vào, nghe anh ta kể lại mặt anh mình lúc ấy tái mét, lập tức đuổi binh lính kia ra khỏi phòng bệnh. Binh lính kia cực kỳ nghiêm túc đi ra ngoài cửa phòng bệnh đứng gác, mãi đến khi bác sĩ tới kiểm tra phòng, bọn họ mới phát hiện cửa sổ thì mở toang, mà anh mình lại không thấy đâu.”
Tiền Giai Ninh nuốt nước miếng: “Phòng bệnh của anh cậu ở tầng mấy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play