Vương Thủ Thành chẳng nói chẳng rằng, bưng trà Lý Hiểu Ngọc mang tới lên, nhẹ nhàng thổi. “Chủ yếu là thức ăn làm ngon, năm kia ở Tri Thành đã ăn một lần Phật nhảy tường của nhà cô ta, vẫn nhớ mãi không quên, đáng tiếc năm ngoái không về. Đợi đến lúc năm này trở về lại đi hụt rồi. Ai ngờ đi tới tận cùng rồi lại thấy hy vọng, thế mà bà chủ nhỏ này lại thi vào đại học ở Đế Đô, đến đây mở cửa hàng, sau này chúng ta có lộc ăn rồi.”
Lý Thục Linh khẽ nhíu lông mày đẹp: “Bà chủ nhỏ này mới bao tuổi, mới thi vào đại học thì có thể làm được món gì ngon?”
Bà ta vươn tay xoa mái tóc dài của con gái mình. “Thần Thần nhà chúng ta năm nay cũng lên đại học, ngay cả rửa rau còn không biết rửa.”
Vương Thủ Thành nhìn con gái của mình, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ. “Đều tại bà chiều, đây có ai nâng niu con cái như vậy, nên học thì vẫn phải học.
Lý Thục Linh phì cười. “Vậy ông đi nói với bố tôi ấy, đều là ba tôi chiều.”
Vương Thục Thành chớp mắt đã hết giận, bố của Lý Thục Linh là nhà cách mạng già, sau khi giải phóng chức vụ trong quân đội rất cao, bây giờ người đã bảy mươi tuổi rồi, ở trong quân đội lại vẫn rất có quyền nói chuyện.
Cũng không biết có phải vì văn võ không cân hay không, tuy chức vụ của Vương Thủ Thành và bố vợ không phân trên dưới, nhưng gặp ông cụ vẫn thấy sợ, thường hay nói rồi lại bị bố vợ dạy dỗ một trận, nhưng lại không thể cãi trả, chỉ có thể ấm ứng lắng nghe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT