Tụ Bảo Bồn bật cười một tiếng, vừa móc bùa bình an ra vừa chế giễu cô: “Cô nói xem hai năm nay cô cũng kiếm lời được một trăm nghìn tệ, tiền ảo còn tăng gấp đôi, sao mua một món đồ có năm trăm đồng mà vẫn keo kiệt như thế chứ.”
“Cái này không phải gần mực thì đen sao? Tôi học từ cậu đó.” Tiền Giai Ninh vươn tay, năm lá bùa gấp thành hình tam giác đột nhiên xuất hiện trên lòng bàn tay cô. Cô chia những lá bùa ra nhét vào trong mấy cái túi nhỏ, sau đó cầm kim khâu miệng túi lại.
“Tụ Bảo Bồn, mệnh cách là như thế nào?” Nhìn lá bùa hộ mệnh trong tay, Tiền Giai Ninh hơi nghi hoặc: “Giống như ba, mẹ và em tôi đều phải dùng bùa kéo dài tính mạng để thay đổi mệnh cách, nhưng sao giáo viên của tôi sao có thể uống thuốc kéo dài tính mạng?”
Bây giờ cô Tôn đã uống thuốc Đông y một năm rưỡi, mới đầu người nhà của cô Tôn cũng không có hi vọng quá lớn với thuốc Đông y của Tiền Giai Ninh, nhưng lúc đó bệnh viện trong thành phố đã hết thuốc chữa với căn bệnh của cô Tôn, nhà của bọn họ cũng không có quá nhiều tiền để gắng sức đưa cô ấy lên thành phố lớn khám bệnh. Trong tình huống đó, dùng thuốc Đông y rẻ tiền là lựa chọn duy nhất của bọn họ.
Lúc cô Tôn dùng thuốc được hai tháng thì phát hiện bệnh tình của mình có chuyển biến tốt, có một hôm cô ấy rửa mặt soi gương thì cảm thấy nhãn cầu vốn màu vàng của mình đã nhạt đi rất nhiều. Qua hai tháng nữa, cô Tôn kinh ngạc phát hiện màu da và nhãn cầu của mình đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Cô Tôn mừng rỡ, càng tích cực uống thuốc hơn, ngay cả dược thiện Tiền Giai Ninh tặng cũng ăn sạch không thừa một giọt.
Tiền Giai Ninh thường xuyên xách một ít hoa quả đến nhà cô Tôn, thỉnh thoảng cô Tôn cũng chia cho con trai Thường Thanh một quả, nhưng Thường Thanh kiên quyết không ăn để lại cho mẹ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play