Bàn Chương quay đầu nhìn lại dòng người xếp hàng ngày càng dài phía sau, không nhịn được mà lẩm bẩm một câu: “Quản lý, ông nói xem giữa mùa đông lạnh giá này, bọn họ đều chạy đến đây chịu lạnh rốt cuộc là muốn gì chứ? Nhà hàng Tri Thành của chúng ta không phải rất tốt sao, chất lượng cao, phục vụ cũng rất được, quan trọng là vừa ngon, vừa không phải xếp hàng.”
Ông nói xong, thì đột nhiên lại nghĩ tới một khả năng, khẽ nói với Lưu Quân Việt: “Quản lý Lưu, có phải là đồ ăn ở đây rất rẻ, vả lại hương vị cũng không tệ, nên những ai không ăn được đồ ăn ở nhà hàng Tri Thành đều đến đây không.”
Lưu Quân Việt buồn bã thở dài một tiếng: “Tôi nghe nói, nơi này còn đắt hơn cả nhà hàng Tri Thành của chúng ta.”
“Cái gì? Còn đắt hơn cả chúng ta! Ác quá rồi!” Bàn Chương cất cao giọng nói, người phía trước và phía sau đều phải ngoảnh lại nhìn, khi nghe thấy âm giọng cao quãng tám của ông ấy, Bàn Chương thấy vậy thì lập tức im lặng, đợi mọi người quay đi thì mới nói: “Còn đắt hơn cả chúng ta? Vậy bọn họ chạy tới đây chịu lạnh làm gì? Sao tôi nghĩ mãi không ra nhỉ?”
“Mọi người đều nói đồ ăn của cô ấy rất ngon, nhưng rốt cuộc là ngon đến mức nào...” Đôi mắt Lưu Quân Việt tràn đầy mong đợi: “Đợi lát nữa vào ăn sẽ biết.”
May mà bọn họ không phải chờ lâu thì cửa đã mở rồi, có một người đàn ông từ bên trong bước ra với một xấp số thứ tự trên tay, ai nhận được số thì vào trong sân, còn những người còn lại thì chỉ có thể trố mắt ra nhìn, lặng im tính toán xem mình là khoảng số thứ bao nhiêu.
Lưu Quân Việt và Bàn Chương cầm số hai mươi ba, đang còn chưa hiểu chuyện gì, thì đã nghe đám người trước mặt lẩm bẩm một câu: “Số này không được vào sân rồi, chúng ta vào lán cho ấm đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT