Họ nói món ăn của Tiền Tiểu Mễ chỉ có ở trên trời thôi, vài người còn vừa thở dài vừa nói họ tới chậm nên không xếp hàng được, chỉ có thể tới Tri Thành ăn tạm mà thôi, Lúc Lưu Quân Việt nghe vậy thì rất không vui, nhà hàng Tri Thành là nhà ăn cao cấp nhất, có quy mô nhất ở địa phương, còn mời được đầu bếp hàng đầu, một quán ăn nho nhỏ làm sao có thể hơn nhà hàng Tri Thành được cơ chứ?
Lần thứ hai cách ngày hôm đó không lâu, vào ngày mừng thọ của một ông lão bảy mươi tuổi, con của ông ấy đặt phòng ở Tri Thành, còn gọi cả món bào ngư hải sâm cao cấp.
Nhưng dù vậy, ông lão cũng không thấy vui, còn trách con trai không tới sớm để đặt chỗ ở nhà hàng của Tiền Tiểu Mễ. Ông ấy còn nói thà mình ăn món trứng xào cà chua ở quán ăn Tiền Tiểu Mễ cũng không muốn ăn hải sâm với hành lá ở đây.
Lần này, Lưu Quân Việt đã ghi nhớ ‘quán ăn của Tiền Tiểu Mễ’ ở trong đầu nhưng cũng không quá coi trọng. Ông lão già rồi, chưa được ăn mấy món sang trọng nên ăn hải sâm bào ngư không quen, mới nói thích ăn mấy món cơm nhà dân dã.
Mãi đến mấy ngày hôm trước, trong hội nghị thu hút đầu tư do chính phủ tổ chức, họ đặt tiệc tối ở nhà hàng Tri Thành, Lưu Quân Việt lại nghe tới cái tên ‘quán ăn của Tiền Tiểu Mễ’ một lần nữa.
Vì là tiệc của chính phủ nên Lưu Quân Việt đã tự mình dẫn đầu đoàn phục vụ.
Lúc ông ấy đang chỉ đạo đặt món thịt tôm kho tàu lên bàn thì lại nghe thấy thị trưởng nói với bí thư ở đối diện rằng: “Nhìn không ngon bằng ở quán ăn của Tiền Tiểu Mễ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play