Ông Vương bưng súp cừu quay lại chỗ ngồi, múc từ trong hộp nhỏ trên bàn ra hai muỗng dầu ớt, khuấy xong một lúc thì không kịp đợi mà cúi đầu húp một miếng.
Súp dê này trắng như tuyết, trơn tuột nơi cửa miệng, rau thơm xanh mượt trang trí bên trong, khiến người ta sinh lòng muốn ăn thật đã.
Ông Vương húp hai ngụm súp cừu lớn, lại bắt đầu cắn món bánh vừa giòn vừa thơm bên cạnh một cái, dùng chung với súp cừu quả là vừa thơm vừa tròn vị.
Nuốt cả bát lớn súp dê nóng hổi vào bụng, trán ông Vương đã đổ chút mồ hôi, toàn thân đều thấy ấm áp.
Ông ta lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, không kìm được mà cảm thán: “Mọi người nói đi, sao mấy ngày nay chúng ta chịu nổi chứ, tôi thấy sơn hào hải vị ở chỗ khác cũng không bằng một bát súp cừu nhanh chóng của Tiền Tiểu Mễ này!”
“Còn không phải à, tay nghề của Tiền Tiểu Mễ này thật sự quá tuyệt!” Một thực khách khác là Lý Hải Sinh không kìm được tán thành: “Trước đây tôi còn cho chuyện ăn uống chẳng có gì hay mà nghĩ, ngon cũng vậy mà không ngon cũng thế thôi, chẳng phải chỉ để lấp đầy bụng à. Bây giờ thì tôi biết rồi, trước kia tôi nghĩ vậy là vì tôi chưa từng ăn thức ăn ngon. Khi đến ăn ở Tiền Tiểu Mễ này rồi, tôi thấy đây tuyệt đối là một loại hưởng thù không gì sánh bằng!”
Tiền Giai Ninh bị cách nói phóng đại của ông ấy chọc cho tức cười: “Nào có khoa trương vậy ạ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT