Tiền Quốc Thành còn chưa kịp phản ứng lại tại sao lại như thế này thì đã bị Tiền Giai Ninh ném xuống dưới gốc cây, ngã xuống bên cạnh Tôn Lão Nhị.
“Người này nợ tiền các ông đúng không?”
Hai chân Tôn Lão Nhị hơi run rẩy, mặc dù ngày thường bọn họ đánh nhau khá kịch liệt nhưng tất cả đều là cậy mạnh, một khi thực sự gặp phải người nào đó biết đánh nhau, bọn họ lập tức sợ hãi.
Ở trước mặt Tiền Giai Ninh, Tôn Lão Nhị cảm thấy mình vẫn nên sợ hãi, ít nhất là trong bốn mươi năm trước, gã ta chưa từng bị một người đá ra xa như vậy.
“Không không không…” Tôn Lão Nhị vội vàng xua tay: “Không nợ tiền, không nợ tiền!”
Tiền Giai Ninh lầm lấy một ống tuýp sắt trên mặt đất, hờ hững nhẹ nhàng vân vê trên đó, để lại năm dấu ngón tay nhàn nhạt: “Tôi ghét nhất là người khác nói dối mình.”
Hai mắt Tôn Lão Nhị nhìn chằm chằm vào đó, sức lực của người này lớn như thế nào mới có thể tạo ra dấu tay đây. Gã kinh hãi nhìn Tiền Giai Ninh, trong lúc nhất thời không biết nên phải trả lời như thế nào mới đúng: “Vậy… Vậy cô nói nợ… Hay không nợ đây?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT