Tiền Quốc Thịnh thở dài, móc cả hai túi ra ngoài: “Anh không có tiền, một xu cũng không có.”
Tiền Quốc Thành nhìn chiếc túi của Tiền Quốc Thịnh còn sạch sẽ hơn cả mặt ông. Sắc mặt lập tức tái đi, ông ta quay đầu lại kéo Lý Uyển Trân xuống: “Chắc chắn tiền đang ở chỗ chị, chị đưa cho tôi.”
Lý Uyển Trân hất tay ông ta ra, cũng hờ hững móc túi, ừm, chẳng những không có tiền mà còn bị thủng một lỗ.
“Không có tiền? Mấy người về nhà sao lại không mang theo tiền?” Ông ta nhìn dáng vẻ mất hết kiên nhẫn của Tôn Lão Nhị, lập tức nghĩ ra một chủ ý: “Giấy vay nợ, anh, anh viết một tờ giấy vay nợ cho gã đi. Dù sao một tháng anh cũng kiếm được hơn một trăm tệ tiền lương mà, anh dễ trả tiền lắm.”
Trái tim Tiền Quốc Thịnh cũng trở nên lạnh lẽo, ông vốn tưởng rằng Tiền Quốc Thành chỉ là một kẻ ham ăn biếng làm nên thích chiếm được một chút lợi lộc từ trong tay mình, không ngờ ông ta còn muốn mình gánh thay khoản nợ này.
Nếu bản thân ông đồng ý lần này thì có phải lần sau ông ta sẽ dám nợ người ta hai trăm tệ không?
Tiền Quốc Thịnh lạnh lùng, kiên quyết lắc lắc đầu: “Không được, tiền lương của anh trả nợ cờ bạc cho mày thì gia đình anh ăn uống bằng gì? Mấy đứa trẻ không đi học à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT