Vương Chấn Hòa lặng lẽ nhìn ông ta một cái, đột nhiên đưa tay ra múc cho mình một chén thật đầy, nhìn Vương Thủ Nhân đang định mắng nhiếc, chỉ hận không thể tát anh ta một cái.
Bên kia, hai bố con nhà này suýt nữa đã đoạn tuyệt quan hệ bố con vì một chén Phật Nhảy Tường. Bên phía này Vương Thủ Thành đang đắm chìm trong vị ngon của Phật Nhảy Tường.
Ở Thủ đô, lúc ông ta tiếp đãi khách nước ngoài cũng đã ăn từng ăn món này. Bên trong cái nồi nho nhỏ như thế không biết có bao nhiêu nguyên liệu quý giá. Ông ta không ngờ ở một nơi nhỏ bé như Tri Thành lại có người có thể làm món này. Hơn nữa mùi vị còn thơm ngon hơn món ông ta đã ăn ở Thủ đô gấp mấy lần.
Vương Thủ Thành cầm muỗng nhẹ nhàng khuấy khuấy trong chén của mình, chỉ thấy nước dùng trong bát trong veo, còn mang theo mùi rượu ngào ngạt. Ông ta múc một muỗng canh không thịt bỏ vào miệng, nhanh chóng bị mùi canh nồng đậm, ngon tuyệt hấp dẫn, không kịp chờ đợi uống cạn chén canh.
Nếm thử món canh, Vương Thủ Thành lại múc bào ngư trong chén, sau khi được hầm hai ngày hai đêm, bào ngư thấm nước súp thơm ngon và đầy đặn, nhưng lại không mất đi sự dai giòn của bản thân nó. Mỗi một miếng đều có thể cảm nhận được mùi vị mềm mại, non và tươi mới của nó.
Vương Thủ Thành bất tri bất giác ăn sạch một chén Phật Nhảy Tường, ông ta theo bản năng đưa tay sờ sờ cái muỗng, nhưng lại đúng lúc đụng phải tay của Vương Thủ Nhân và Vương Chấn Hòa.
Vương Thủ Nhân cười ha hả cầm lấy muỗng múc cho Vương Thủ Thành một chén: “Cô nhóc này làm thức ăn thế nào? Có hợp vị của chú không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT